Chương 6

Edit: Cá vàng nhỏ

Nghe vậy, Diệp Thư lập tức gật đầu, "Được! Được! Chước Chước, con đi theo mẹ."

Phòng tắm ở tận trong cùng, nhỏ đến đáng thương, chỉ có thể chứa một người, nếu chứa thêm người khác, sẽ không thể quay đầu lại được.

Diệp Thư có chút khẩn trương nhìn xem Diệp Chước.

Bà sợ Diệp Chước không hài lòng, dù sao Diệp Chước trước kia đã quen sống trong nhung lụa mà chỗ bà đang ở thì......

Thấy Diệp Trác trên mặt không có điểm gì khác thường, Diệp Thư tiếp tục nói: "Chước Chước, con mau tắm trước đi để mẹ tìm cho con bộ quần áo để thay."

“Vậy con làm phiền mẹ rồi.” Diệp Chước gật gật đầu.

Trong nhà có một vài bộ quần áo mà Mục Hữu Dung ở nhà không muốn mặc, những bộ quần áo đó vẫn còn mới, chúng được Diệp Thư mua cho Mục Hữu Dung khi cô ta còn chưa về nhà họ Mục, nhưng Mục Hữu Dung nhìn thấy nó quá xấu nên cô ta đã vứt nó vào trong góc tủ quần áo.

Nhưng vấn đề ở đây là Mục Hữu Dung thấp hơn Diệp Chước và cũng béo hơn Diệp Chước một chút, vì vậy Diệp Chước mặc quần áo của Mục Hữu Dung chắc chắn là không phù hợp.

Diệp Thư đến cửa hàng quần áo gần nhất và mua hai bộ quần áo mới cho Diệp Chước với giá 100 nhân dân tệ.

Có lẽ đối với người bình thường mà nói, một bộ quần áo trị giá năm mươi tệ đã là một món hàng rẻ tiền, món hàng vỉa hè nhưng đối với Diệp Thư mà nói, một bộ quần áo trị giá năm mươi tệ đã được coi là xa xỉ rồi.

Bình thường thì bà hay mặc quần áo cũ mà người khác không còn muốn dùng nữa.

Một trăm tệ là số tiền mà bà phải dành dụm rất lâu mới có thể tiết kiệm được!

Sau khi tắm xong, Diệp Chước đứng trước gương cẩn thận nhìn cô gái trong gương.

Khuôn mặt trái xoan rất chuẩn, làn da thanh tú trắng nõn gần như không nhìn thấy một lỗ chân lông, một đôi mắt đan phụng cực đẹp khẽ nhếch lên, sáng long lanh con ngươi trong veo như ngọc trong giếng.

Lông mi thật dài dày như cánh bướm, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi đỏ mọng hơi mím, ba phần lạnh lùng, bốn phần xa cách, còn lại là ba phần lạnh nhạt.

Toàn bộ khuôn mặt mang đến cho người nhìn cảm giác mình đang nhìn thấy một tiên nữ trong cõi trần vậy.

Diệp Chước khẽ nhếch môi, mỹ nữ trong gương cũng cong môi, khóe miệng nở ra một nụ cười như hoa anh túc, tươi sáng mà mị hoặc.

Gương mặt này, ngược lại là cùng với khuôn mặt cô ở kiếp trước có 5 phần giống nhau, mỗi người đều có một nét đẹp riêng.

Nhìn thấy nguyên chủ dáng dấp đẹp mắt như vậy tảng đá lớn trong lòng Diệp Chước lập tức rơi xuống đất, dù sao cô cũng là một ""nhan cẩu"".

""nhan cẩu"" : người ưa thích những cái đẹp.

Không phải là mười nhan cẩu mới đúng chứ một thì ít quá!

“Ừ, không tồi.” Diệp Chước cầm dây chun lên, vén mái tóc dài buộc thành quả cầu, lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết, cực kỳ đẹp.

Huýt sáo với chính mình trong gương, cô vô cùng tự luyến "Tại sao mình lại đẹp đến như vậy cơ chứ?"

Soi gương một hồi, Diệp Chước cầm quần áo mặc vào. Vừa mặc quần áo vào, Diệp Chước liền cau mày.

Có lẽ Diệp Chước đã quen mặc quần áo hàng hiệu, nhưng đột nhiên phải mặc loại quần áo vải thô này, cô thấy không quen và cảm thấy khó chịu khắp người.

Xem ra cô phải nghĩ biện pháp sớm đi kiếm được món tiền đầu tiên, đưa cả nhà đến sống cuộc sống sung túc, đạt đến đỉnh cao của nhân sinh mới được!

Diệp Chước nhướng mày, trong đầu hiện lên một ít đoạn ký ức.

Thay quần áo xong cô đi ra ngoài.

Diệp Thư bưng một tô mì từ phòng bếp đi tới, “ Chước Chước ăn đi con..."

Vừa quay đầu lại, bà sửng sốt, những lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng không thể nói được tiếp.

Cô gái trước mặt bà mặc một chiếc áo sơ mi trắng không chì, vạt áo tùy ý thặt vào bên hông, dáng vẻ có phần phóng túng, ba phần nhẹ nhàng, bảy phần toát lên khí chất của chị đại trong mấy bang xã hội đen.

Một đôi chân dài miên man thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt mặc dù chưa có trang điểm, đồng tử đan phụng sáng lấp lánh như sao trên trời.

Bộ quần áo rõ ràng chỉ ở một quầy hàng hóa vỉa hè trất rẻ, nhưng con bé mặc nó lại có cảm giác như đang mặc đồ hàng hiệu cao cấp và nổi tiếng.

Ngay cả những người mẫu chuyên nghiệp trên sàn catwalk cũng thua kém.

“Mẹ.”

Mãi đến khi Diệp Chước mở miệng gọi bà thì Diệp Thư mới phản ứng được.

Cái này......

Đây là Diệp Chước?

Diệp Thư mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc.

Bà không ngờ Diệp Chước sau khi tẩy sạch lớp trang điểm đậm lại có thể đẹp đến như vậy, dùng bốn chữ “kinh thiên động địa” để miêu tả cũng không quá lời.

“ Diệp Chước đến giờ ăn rồi, mẹ nấu cho con một bát mì.” Diệp Thư đè nén chấn động trong lòng, đem bát mì đặt lên bàn.

“Cảm ơn mẹ.” Diệp Chước cầm mì bắt đầu ngấu nghiến ăn.

Cô cả ngày nay chưa ăn cái gì, hiện tại thật sự rất đói, tốc độ ăn tuy rằng nhanh, nhưng cũng không thô tục, ngược lại nhìn rất vừa mắt.

Chẳng mấy chốc, đáy bát mì đã cạn sạch.

"Trong nồi vẫn còn một ít để mẹ đi lấy cho con bát nữa." Diệp Thư nói.

Diệp Chước khẽ cười nói: "Mẹ, con ăn no rồi."

Diệp Thư nói tiếp: "Vậy mẹ sẽ đưa con về phòng nghỉ ngơi."

“Được.” Diệp Chước gật đầu.

Phòng ngủ cách nhau một gian phòng, rất chật chội, phòng Diệp Thư ở ngay bên cạnh.

Bên trong bài trí rất đơn giản.

Một cái giường, một cái bàn học, một cái tủ để quần áo, không có gì thừa cả.

Trước đó, Mục Hữu Dung từng sống ở đây.

Khi Mục Hữu Dung rời đi, cô ta đã vứt bỏ tất cả những thứ thuộc về mình, vì vậy bây giờ trong phòng ngay cả một chiếc chăn trên giường cũng không có.

Diệp Thư có chút ngượng ngùng nói: "Mẹ đi lấy chăn bông sau đó dọn giường cho con."

Diệp Chước cười nói: "Được."

Nói xong, Diệp Chước lại hỏi tiếp: “ Đúng rồi mẹ, cậu của con đâu?"

Diệp Thư có tổng cộng năm anh chị em.

Trong số đó, em út Diệp Sâm và Diệp Thư sống cùng nhau.

Diệp Sâm tốt nghiệp trung học, bởi vì trình độ quá thấp, nên mấy năm nay ông ấy không có công việc nghiêm túc nào, ông thường đưa thư cho từng nhà để kiếm tiền, không hút thuốc hay uống rượu, sở thích duy nhất của ông là đến sòng bạc, hầu như mỗi tháng đều có tiền lương ông đều đầu tư vào sòng bạc.

Diệp Thư ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nói tiếp: "Chắc cậu con sắp về rồi đó."