Chương 45

Edit: Cá vàng nhỏ

Nếu cậu nhớ không lầm thì cô gái này hình như tên là Lâm Sa Sa... bạn học cấp hai của chị họ cậu.

Trước đây cậu thường nghe chị họ mình kể về cô gái này.

Lâm Sa Sa thành tích không tốt lắm, không đỗ cấp 3, tốt nghiệp cấp 2 xong đã đi làm, chị họ cậu thường lấy cô gái này làm tấm gương cho cậu mỗi khi cậu không chăm chỉ học bài.

Quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.

Nếu Diệp Chước là một học sinh chăm ngoan thì chắc chắn sẽ không cùng Lâm Sa Sa chơi chung với nhau.

Diệp Chước thực sự là...

Tự tay phá hủy tương lai của mình mà.

Lúc chạng vạng tối, Diệp Chước đi tới quán đồ nướng làm.

Lý Bác Dương ngồi ở trước quầy bar làm bài tập, lần đầu tiên không chủ động chào hỏi Diệp Chước.

Điều mà Lý Bác Dương không ngờ tới chính là anh không chào hỏi Diệp Chước, Diệp Chước cũng lại phớt lờ anh, cũng không chào hỏi anh.

Mùi vị này.

Có một chút khó chịu.

Lý Bác Dương cuối cùng vẫn là nhịn không được, đi qua, gọi “Diệp Chước.”

"Sao vậy?" Diệp Chước hơi ngước mắt lên.

Lý Bác Dương liền nói: "Cậu có biết Lâm Sa Sa không?"

“ Ân .” Diệp Chước gật đầu, “Cô ấy là bạn tốt của tôi, cậu cũng biết cô ấy à?”

Lý Bá Dương lắc đầu, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng trong mắt lại có vẻ chán ghét, “Tôi không biết cô ấy, nhưng chị họ tôi biết cô ấy. Cô ấy và chị họ tôi là bạn học cấp hai. Tôi nghe nói rằng Lâm Sa Sa tốt nghiệp cấp hai đã đi ra ngoài làm việc... Đây có phải là sự thật không?"

Được rồi, tại sao Lý Bác Dương lại nhắc đến trình độ học vấn của Lâm Sa Sa?

Diệp Chước khẽ cau mày, "Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?"

“ Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi có ý kiến gì với Lâm Sa Sa,” Lý Bác Dương tiếp tục, “Tôi chỉ cảm thấy bây giờ ở giai đoạn này, chúng ta nên tập trung vào việc học, dù sao thì tri thức sẽ thay đổi vận mệnh. Những người như Lâm Sa Sa kia chỉ mới tốt nghiệp cấp hai rồi đi làm thì cậu nên tránh xa ra một chút kẻo......"

Lý Bác Dương có ấn tượng tốt với Diệp Chước, hắn hy vọng Diệp Chước có thể trở nên ưu tú.

Cậu không mong chờ Diệp Chước có thể ưu tú như mình như ít nhất thì cô ấy cũng phải cố gắng để có thể theo kịp bước chân của cậu.

“Tốt nghiệp trung học cơ sở thì thế nào? Trình độ học vấn cao có nghĩa là người đó tiếp thu được nhiều kiến thức hơn người bình thường, nhưng trình độ học vấn cao không đại diện cho nhân phẩm của con người. Nhân phẩm là phát ra từ nội tâm con người, nó cùng thành tích cao có quan hệ gì chứ?Có người tự cho mình là thanh cao, tự cho mình là đúng, cho rằng mình có trình độ học vấn cao là vĩ đại lắm sao? Ghê gớm quá cơ! Nhưng thực ra những người đó mãi mãi sẽ không bao giờ biết được suy nghĩ của mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi!"

Diệp Chước chậm rãi nói từng chữ một: "Chẳng lẽ thành tích học tập của cậu cao chỉ dùng để nói xấu sau lưng người khác sao?"

Lý Bác Dương hoàn toàn sửng sốt, nghe Diệp Chước nói xong mà mặt đỏ bừng bừng, cậu cảm thấy tất cả sách mà mình đọc bao nhiêu năm đều là vô ích.

Trình độ hiểu biết của cậu bao năm nay lại thực ra không bằng học sinh cấp ba sao?

Hơn nữa, cậu chỉ đang nói về Lâm Sa Sa mà thôi.

Tại sao Diệp Chước lại kích động như vậy?

Lý Bác Dương nheo mắt lại, nhận ra Diệp Chước chỉ là một học sinh trung học phổ thông mà thôi.

Diệp Chước nói lớn như vậy là bởi vì lời nói của cậu không chỉ tổn thương Lâm Sa Sa mà còn tổn thương lòng tự trọng của Diệp Chước.

Diệp Chước đây là đang sợ người khác coi thường mình!

Nghĩ như vậy, Lý Bác Dương cảm thấy dễ chịu hơn, "Diệp Chước, trước tiên cậu đừng kích động. Tớ không có ý đó, tớ chỉ tùy tiện nói mà thôi."

Diệp Chước liếc nhìn Lý Bác Dương, "Chị Sa Sa là bạn của tôi, chị ấy là người rất tốt bụng, lời nói tùy tiện của anh nếu mà chị ý nghe được thì thực sự đã khiến chị ấy tổn thương rồi."

Lý Bác Dương vội vàng xin lỗi: “Đúng vậy, tớ xin lỗi…”

“Lần sau chú ý một chút.” Diệp Chước ngữ khí lạnh lùng, nói xong lời này liền xoay người đi về phía bên kia.

Không biết vì cái gì, lúc Diệp Chước nói câu ""Lần sau chú ý một chút "" Lý Bác Dương có loại cảm giác rất kỳ quái.

Giống như giáo viên đang giáo huấn học sinh mắc lỗi vậy.

Nếu không, cậu sẽ không vô thức mà xin lỗi.

Chẳng lẽ... đây là ảo giác?

Bà Sầm bước ra từ góc phố nhỏ.

Nhìn bộ dáng của Diệp Chước, bà hài lòng gật đầu.

Không tệ! Không tệ!

Cô bé này, thực sự khiến bà càng ngày càng thích.

Không giống như một số người trước mặt người khác thì luôn làm bộ làm tịch còn sau lưng người ta lại hiện nguyên hình. Người giả tạo như vậy thấy mặc mệt luôn.

*****

Sòng bạc.

Liên tiếp ba ngày, Diệp Chước thậm chí còn không thấy bóng dáng chứ nói gì mà bước vào sòng bạc.

Sầm Thiếu Thanh đứng ở lầu hai, một tay tựa vào lan can, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đã ba ngày rồi, cậu thua rồi.”

Lê Thiên Đông gắt gao nhíu mày, "Cô ta nhất định sẽ tới! Ngũ ca, cậu tin tưởng tôi, bây giờ còn chưa phải lúc!"