Chương 40

Edit: Cá vàng nhỏ

Diệp Chước khẽ gật đầu, “Vầng.”

Một lúc sau, Diệp Chước liền bưng tôm hùm cùng ve sầu chiên đi tới.

Bà Sầm kích động đứng dậy, suýt nữa chảy nước miếng: “Tôm hùm của tôi, ve sầu của tôi!”

“Bà ăn từ từ thôi, món ăn vừa ra khỏi lò còn nóng hổi, cẩn thẩn bị phỏng tay.”

“Ừ.”

Ven đường có một chiếc ô tô sang trọng đang đậu ở đó, Mục Hữu Dung ngồi ở ghế sau nhìn thấy mọi chuyện.

Diệp Chước thay đổi quá lớn.

Nó khiến Mục Hữu Dung cảm nhận nguy cơ vô hình mà không thể phát giác được.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Chước lúc này đang làm một công việc tầm thường, cũng không có biến hóa gì khác, Mục Hữu Dung mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là cô đã quá lo lắng.

Một kẻ hạ đẳng, hèn hạ như Diệp Chước thì có thể có được thành tựu gì?

Nhưng cô vẫn không thể buông lỏng được.

Cô phải sớm lên kế hoạch để Diệp Chước suốt đời chỉ có thể làm kẻ thấp kém, hèn hạ!

Mộ Hữu Dung cố gắng nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra ở kiếp trước, cô phải tránh gặp người đó, tránh khỏi khởi đầu của mọi bi kịch,cô phải khiến cho kiếp này Diệp Chước sẽ giống như cô ở kiếp trước!

Mục Hữu Dung hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào Diệp Chước, đột nhiên cảm thấy được lão bà đang nói chuyện với Diệp Chước có chút quen mắt, liền nói: "Đó chính là Sầm gia lão thái thái sao?"

Người trợ lý ngồi ở ghế trước nói: "Vâng, thưa cô chủ."

“Sầm gia quả thật là sa sút,” Mục Hữu Dung nhẹ nhếch môi, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, “Mới có mấy ngày mà bà ta đã biến thành một bà lão ăn xin rồi! Quả thật là người tụ theo loại, vật phân theo bầy!”

Cô nói không sai mà, một phế vật thì có thể có bao nhiêu triển vọng lớn.

Trợ lý lập tức phụ họa nói :"Tiểu thư, cô nói rất đúng, bà già nhà họ Sầm kia cũng chính là thiên kim giả mạo Diệp Chước cùng là một loại người đê tiện, hạ đẳng giống nhau. Bà ta thậm chí còn không biết mình là gì, lần trước còn tự mình đến Mục gia nhà chúng ta để nói chuyện hôn ước, đúng là không biết chữ nhục viết thế nào mà. Nếu tôi mà là bà ta thì tôi đã tìm một cái lỗ nào đó chui xuống cho bớt nhục rồi!"

Mục Hữu Dung dời tầm mắt ra chỗ khác nói: "Được rồi, chúng ta trở về thôi."

Suy nghĩ một chút, Mục Hữu Dung tiếp tục nói: "Gần đây Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu có động tĩnh gì không?"

Lần trước Diệp Chước làm Lâm Ngũ Nguyệt cùng Tăng Nhu chịu một lượng lớn thua thiệt như vậy, hai người này cũng không thể một điểm động tĩnh cũng không có.

Người trợ lý quay người, thì thầm vào tai Mục Hữu Dung vài câu.

Nghe vậy, Mục Hữu Dung nhếch lên khóe môi nói: "Vậy anh cũng giúp bọn họ một tay đi."

Mục Hữu Dung là một người thông minh, cô biết nhiều việc không thể tự mình làm được nên chỉ có thể mượn tay Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu mà thôi.

Bằng cách này, cô không những có thể duy trì danh tiếng tốt mà còn đạt được mục đích của mình.

Chỉ cần một mũi tên gϊếŧ hai con chim.

Bởi vì còn có bản dự án CIS nên việc đầu tiên Diệp Chước làm khi tan việc về nhà là bật máy tính và đăng nhập vào trang web quốc tế.

Cô đang tập trung ngồi trước máy tính, ngón tay hóa thành tàn ảnh trên bàn phím, trong phòng tràn ngập tiếng bàn phím lách cách, ánh sáng phát ra từ màn hình phản chiếu trên mặt cô, tăng thêm phần lạnh lùng....

Một lúc sau, cô nhấn phím Enter, màn hình máy tính lập tức hiển thị: Thiết lập, thiết lập, thành công!

Đại công cáo thành!

Diệp Chước kiểm tra lại lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô đăng nhập vào trang web công nghệ quốc tế, gửi tin nhắn cho đối phương: "Tôi đã làm xong, bây giờ tôi gửi cho anh nhé?"

Lê Thiên Đông vừa lúc đang trực tuyến.

Nhận được tin nhắn này, anh cau mày.

Liệu một tên vô danh tiểu tốt này có thể làm tốt công việc trong dự án CIS không?

Chuyện này tựa hồ có chút không có khả năng, Lê Thiên Đông không có để tâm chuyện này, tùy ý trả lời: "Đưa qua."

Diệp Chước đem hồ sơ gửi tới.

Khi nhìn rõ những gì trên màn hình máy tính, anh trở nên mơ hồ.

Kích động đến tay đều phát run.

Chết tiệt!

Đại, đại lão?

Lê Thiên Đông nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Anh không phải đang mơ chứ?

Lê Thiên Đông hung hăng tự tát mình một cái thật mạnh.

Đau!

Thật đau!

Đây không phải là đang nằm mơ!

Đúng lúc này, đối phương mới gửi tin nhắn: "Nếu xác nhận không có vấn đề gì, mời bấm vào phía dưới xác nhận đã hoàn thành nhiệm vụ."

Chỉ sau khi bên thưởng xác nhận hoàn thành, bên nhiệm vụ mới có thể nhận được hoa hồng và điểm tích lũy.

Lê Thiên Đông lập tức bấm chuột xác nhận, sau đó gửi tin nhắn: “ Đại thần, xin nhận lấy một lạy từ tại hạ!”

Đây thực sự là đại thần trong truyền thuyết đây mà!

Không đợi đối phương trả lời, Lê Thiên Đông liền gửi tin nhắn: "Đại thần, mời thêm bạn bè!"

Diệp Chước ở này sửng sốt, lần trước không phải bọn họ đã thêm bạn bè rồi sao?

Nhìn vào danh sách bạn bè không thấy.....

Chẳng lẽ lần trước thêm không thành công sao?

Diệp Chước không quan tâm đến những chi tiết này và nhấn vào đồng ý với đề nghị đăng ký kết bạn của bên kia.