Chương 39

Edit: Cá vàng nhỏ

"Chước Chước, cậu nên ở phòng nào đây?" Giọng nói của Diệp Sâm từ bên trong truyền đến.

"Cậu có thể ở bất kỳ phòng nào cậu muốn." Diệp Chước trả lời.

Diệp Sâm chọn phòng ngủ thứ hai, “Vậy cậu sẽ ở phòng này.”

Sau đó Diệp Chước nói tiếp: “Nếu chú muốn ở phòng ngủ thứ hai thì mẹ có thể ở phòng ngủ chính.”

"Chước Chước, người nên ở phòng ngủ chính là con đó! Con là người trẻ tuổi, cần căn phòng rộng để cho thoải mái, mẹ đã già rồi không cần phải ở phòng ngủ chính làm gì." Diệp Thư cự tuyệt.

Diệp Chước đưa Diệp Thư đi vào phòng ngủ chính, "Mẹ ở phòng ngủ chính, quyết định vậy đi! Mẹ không thể từ chối, nếu không con sẽ tức giận!"

"Mẹ thật sự không có cách nào đối với con mà." Diệp Thư bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói: "Bữa trưa hôm nay muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ làm cho con.

Hiện tại thân thể của Diệp Thư càng ngày càng tốt, ngoại trừ buổi sáng có chút buồn ngủ ra, những lúc khác đặc biệt tràn đầy sinh lực.

Diệp Chước cười nói: “Chỉ cần là món mẹ làm là con đều thích ăn.”

Bây giờ chỉ cần đi mua một ít thức ăn, nhà có đầy đủ nồi, niêu, xoong, chảo nấu nướng rất thuận tiện.

Diệp Chước đi tới phòng của mình, bật máy tính lên, đeo tai nghe vào, đăng nhập vào trang web quốc tế bắt đầu thực hiện các dự án nghiên cứu khoa học CIS.

Trên thực tế, nếu vụ án CIS này được đặt vào thế giới của cô ấy, nó sẽ được hoàn thành trong vòng chưa đầy ba giờ.

Nhưng bây giờ cái này còn thiếu rất nhiều thứ, tuy rằng đối với Diệp Chước cô thì vô cùng đơn giản, nhưng cũng phải mất khoảng hai ngày mới làm xong được.

Trí tuệ nhân tạo AI ở đây ở trình độ quá thấp, nhiều chương trình phải vận hành thủ công.

Sau khi hoàn thành một nửa bản thiết kế, nhập một số chương trình về xong, Diệp Thư ở ngoài cửa gọi ra ăn cơm: "Chước Chước, đến giờ ăn cơm rồi."

"Vâng, lập tức tới liền." Diệp Chước đáp lại, cất đồ mình làm xong rồi đi tới phòng khách.

Để ăn mừng hôm nay dọn nhà, Diệp Thư làm một bữa cơm thịnh soạn không chỉ làm món thịt kho tàu mà còn làm món canh cá hầm.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Chước trở về phòng làm nốt bản vẽ thiết kế.

Lúc chạng vạng tối, Diệp Chước lại đi làm ở quán đồ nướng.

Bà Sầm lại đến, nhìn thấy Diệp Chước liền rất hưng phấn chào hỏi.

"Cháu gái nhỏ!"

“Bà Sầm, bà đến rồi.” Diệp Chước cười đi tới, nắm lấy tay bà Sầm.

Bà Sầm liếc nhìn Diệp Chước.

Trong mắt Diệp Chước không thấy được biểu tình gì kỳ lạ.

Cô bé này thực sự không ghét một người phụ nữ ăn xin như bà.

Bà Sầm tiếp tục: "Chước Chước, bà đã đợi cháu lâu rồi! Nếu cháu không đến, họ sẽ không cho bà ngồi vào bàn!"

Diệp Chước dẫn bà Sầm đến chỗ ngồi trong góc, "Chờ lâu như vậy chắc bà đói lắm rồi! Bà muốn ăn gì? Cháu đi lấy cho bà."

Bà Sầm sờ bụng nói: "Bà thực sự đói quá! Bà muốn ăn tôm hùm và điệp kéo khỉ có được không?"

“Điệp kéo khỉ là cái gì?” Diệp Trác có chút khó hiểu nhìn bà Sầm.

Bà Sầm chỉ vào hình ảnh trên thực đơn và nói: "Chính là nó đây."

Diệp Chước nhìn thoáng qua, hóa ra chính là món ve sầu chiên giòn, cười nói: "Thì ra đây chính là món mà bà muốn ăn!"

Vào đầu hè ở Vân Kinh, món ngon được nhiều người yêu thích là ve sầu xào.

Ve sầu không dễ bắt nên giá bán hơi đắt, mỗi con có giá 5 tệ.

"Bà muốn ăn mười con!" Bà Sầm nói.

"Được ạ." Diệp Chước gật đầu, không có cảm thấy đau lòng chút nào.

Bà Sầm cũng không quên nói thêm: " Chước Chước à, đừng quên còn có cả tôm hùm nữa nha.”

“ Bà yên tâm, con sẽ không quên đâu.” Diệp Chước cười quay đầu lại, “Chờ cháu một lát.”

Bà Sầm gật đầu.

Diệp Chước xoay người vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn.

Thấy vậy, Lưu Sơ tò mò hỏi:"Tiểu Diệp, bà già đó là họ hàng của cháu à?"

Diệp Chước nói: “Hôm trước chúng cháu gặp nhau, lão thái thái này ở một mình sống cũng không dễ dàng gì.”

“Mới gặp mà cháu lại mua đồ ăn người ta à? Đứa nhỏ này có phải là cháu ngốc hay không?” Lưu Sơ sau đó tiếp tục nói: "Bây giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo tỏ ra đáng thương, tội nghiệp để lấy được lòng thương hại từ mọi người để họ phải bỏ tiền của mình mua đồ ăn, thức uống cho mấy kẻ lừa đảo đó! Bọn lừa đảo kia luôn nhắm vào mấy cô bé đơn thuần như cháu để dễ lừa gạt."

Lưu Sơ nói chuyện cũng không phải phóng đại sự việc lên làm cái gì bởi bây giờ lừa đảo thực sự là rất nhiều! Bị lừa phải táng gia bại sản cũng có khối người.

Diệp Chước cười nói: "Nếu tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn thì trên thế giới này chẳng phải sẽ ngập tràn trong sự lạnh lẽo, vô tâm của lòng người chẳng thể thấy được chút ấm áp nào từ sự yêu thương của đồng loại hay sao?" Nếu như trước đây, bà bà cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn để mặc cô giữa trời đông giá rét thì e rằng cô đã chẳng thể nào sống nổi nữa rồi.

“ Cháu nói như vậy cũng đúng. ” Lưu Sơ nói tiếp: “Bất quá tiểu Diệp, cháu cũng nên cẩn thận một chút, chuyện ăn là chuyện nhỏ, tuyệt đối không để cho người ta lừa gạt tiền của mình.”