Chương 4

Edit: Cá vàng nhỏ

Diệp Chước hơi quay đầu lại, chuẩn bị rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, tầm mắt của cô liền rơi vào một đôi mắt thâm thúy ở phía trong.

Hắn hơi hơi híp mắt con mắt lại, đáy mắt xuất hiện một tia uy áp.

Vẻ mặt cô vẫn như cũ, không thèm đếm xỉa tới.

Người đàn ông mặc một bộ trường bào cổ điển, phía trên có hàng nút cùng màu được cài cẩn thận, quai hàm tinh sảo không tì vết như được điêu khắc, làn da trắng toát lên vẻ lạnh lẽo, sống mũi rất cao, anh tuấn. Toàn thân tản ra một cỗ khí tức cấm dục, khiến người sống chớ lại gần.

Diệp Chước đã gặp qua vô số loại người, cho nên cô tự khắc biết người này không phải chỉ đơn giản là công tử nhà giàu quyền thế, mà cô còn biết người này không phải là dạng người dễ trêu chọc.

Cô không muốn trở thành mục tiêu của một người như vậy.

Một lúc sau, Diệp Chước dời tầm mắt của mình nhìn ra hướng khác, xoay người rời đi.

Nam nhân nhìn về phía Diệp Chước thấy cô bước từng bước ra khỏi đại sảnh, trên mặt không có biểu cảm gì, ngón trỏ mảnh khảnh gõ mấy cái trên mặt bàn.

“Ngũ ca, cậu đang nhìn cái gì đây?” Lê Thiên Đông tò mò hướng ánh mắt về phía nam nhân kia đang nhìn, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng của Diệp Chước đâu.

“Không có gì.” Người đàn ông đó đứng lên, ngón tay ấn điếu thuốc còn chưa cháy hết vào trong gạt tàn.

“Chúng ta cũng trở về đi.”

“Ngũ ca, cậu không xuống dưới chào hỏi vị hôn thê xinh đẹp của mình sao?”

Lê Thiên Đông ngẩng đầu lên nhìn đã thấy bóng dáng mảnh khảnh của người đàn ông kia đã đi ra ngoài cửa.

Lê Thiên Đông nhanh chóng đuổi theo "Ngũ ca, cậu đợi tôi với!"

Mục Hữu Dung nhìn bóng dáng của Diệp Chước dần biến mất khỏi đại sảnh với ánh mắt chứa đầy thâm độc.

Ở cuộc sống này.

Hoa khôi của trường là Mục Hữu Dung cô!

Thiên kim của Mục gia cũng là cô!

Diệp Chước, mày chỉ là một đứa hèn mọn, nghèo hèn thôi, mày nghĩ có tư cách gì đấu với tao sao?

Cho dù Diệp Chước mày có rời khỏi Mục gia thì cũng không thoát khỏi vận mệnh làm bàn đạp cho tao đâu, mày mãi mãi làm con rối của tao mà thôi.

Trải qua một kiếp, Mục Hữu Dung đã luyện cho mình kĩ năng diễn xuất vô cùng đỉnh cao. Vì thế khi mọi người nhìn vào cô ta đều thấy rõ Mục Hữu Dung có vẻ như không muốn Diệp Chước rời đi.

Tɧẩʍ ɖυng cực kỳ đau lòng!

Đứa nhỏ Dung Dung này cái gì cũng tốt nhưng lại quá thiện lương.

Diệp Chước đã cướp tất cả mọi thứ từ con bé mà nó vẫn tha thứ, không nỡ để cho Diệp Chước rời khỏi Mục gia thậm chí nó còn đề nghị làm chị em với cái con nhỏ vô ơn đó.......

"Con gái ngoan của mẹ, mẹ biết con là người tâm địa lương thiện, mẹ cũng không nỡ để con bé đó đi nhưng đối với người như nó thì không đáng để con phải như thế bởi Diệp Chước nó là con bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa, con không cần phải áy náy lắm gì!" Tiếp đó, Tɧẩʍ ɖυng nói tiếp: “ Đúng rồi Hữu Dung, người mẹ nuôi của con.........Những năm gần đây, đối với con có tốt hay không?”

"Vào năm thứ nhất trung học, con suýt bị nhà trường đuổi học vì mẹ nuôi không chịu trả học phí cho con. Cuối cùng, vì thành tích học tập xuất sắc của con, hiệu trưởng đã ngoại lệ cho con học tiếp, miễn học phí và các khoản phí khác cho con. Khi con còn học tiểu học, mọi người nói đều nói rằng con là một tiểu tạp chủng, là con của tiểu tam không ai muốn chơi với con....."

Nói xong lời cuối cùng, Mục Hữu Dung trực tiếp khóc không thành tiếng.

Thật ra mẹ nuôi đối với Mục Hữu Dung rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bà ấy để cho cô ta khổ sở, đem cô ta nâng ở trong lòng bàn tay mà sủng ái. Dù nhà không giàu có nhưng bà ấy cũng không để cho cô thiếu thốn thứ gì cả.

Ngay cả khi bà ấy biết rằng Mục Hữu Dung không phải là con ruột của mình thì bà ấy vẫn lo lắng rằng Mục Hữu Dung sẽ bị bắt nạt và coi thường khi cô ấy mới trở về nhà họ Mục, vì thế bà ấy đã đưa tất cả số tiền mình tiết kiệm được cho Mục Hữu Dung và để cho cô ta sử dụng nó hỗ trợ khi bản thân rơi vào tình hình khó khăn.

Mục Hữu Dung sở dĩ dám đổi trắng thay đen như thế bởi vì cô ta nghĩ rằng chẳng qua sự việc này không ai ở đây biết được chân tướng thật sự mà đám người ở đây cũng chẳng rảnh rỗi đến nỗi đi điều tra làm gì.

Dù sao, trên thế giới này, phải có ác mới có thể làm nổi bật lên cái tốt, cái đẹp. Cũng giống như những chiếc lá xanh đi kèm thì mới có thể làm nổi bật những bông hoa đỏ rực. Con người cũng vậy khi nghe được người ta đối xử với mình không tốt, bản thân mình chịu nhiều bất công thì càng khiến mọi người xung quanh quan tâm, an ủi thậm chí còn thương cảm cho số phận của mình.

Đối với Mục Hữu Dung cô thì những kẻ hạ đẳng đó được sinh ra chỉ để làm vật cản cho cho những chướng ngại trên con đường của cô.

Mục Hữu Dung vừa nói ra những lời này, mọi người xung quanh đều là tỏ ra dáng vẻ phẫn nộ, giận dữ!

Theo như lời của Mục Hữu Dung nói thì không khó để nhận ra rằng người mẹ nuôi kia chính là cố ý bế nhầm con. Muốn con mình được hưởng thụ vinh hoa phú quý còn con người ta thì đối xử tệ bạc, tàn nhẫn.

Đây là một kế hoạch đã định sẵn để trộm long tráo phụng. Nếu không thì sao mẹ nuôi kia lại có thể không cho Mục Hữu Dung đi học?

Người mẹ nuôi này rõ ràng là muốn cho Mục Hữu Dung trở thành một phế vật không có văn hóa.

Ác tâm đến cực điểm!

Tɧẩʍ ɖυng khóc lóc, ôm lấy Mục Hữu Dung "Đứa trẻ đáng thương của mẹ, sao bà ta lại có thể đối xử với con như vậy, thật là ác độc ..."

Mục Hữu Dung vỗ vỗ bả vai Tɧẩʍ ɖυng, giọng điệu buồn bã nói:" Không sao đâu mẹ, những năm qua con sớm đã thành thói quen, dù sao con cũng không phải ruột thịt của bà ấy..."

“Con gái ngoan, con đã chịu khổ rồi…” Tɧẩʍ ɖυng ôm lấy Mục Hữu Dung, trên mặt hiện lên vẻ áy náy và đau lòng.

Trong một góc không ai có thể nhìn thấy, Mục Hữu Dung nhếch miệng lên vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Mục đích của cô đã đạt được.

Kiếp này hết thảy mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay của cô.

Chắc là cái vị tài phiệt thần bí kia cũng đang bí mật theo dõi từng cử chỉ hành động của cô trong một góc nào đấy.