Chương 3

Edit: Cá vàng nhỏ

Mục Hữu Dung lời nói này nói không nhẹ cũng không nặng nhưng nó đã khiến đám đông phải nổi bao dị nghị.

Đúng vậy a!

Làm sao có chuyện bệnh viện lại bế nhầm con được?

Nói không chừng, đây chính là có người cố ý định trộm long tráo phụng.

Mẹ ruột của Diệp Chước là một ả tiểu tam đê hèn đầy mưu mô, thủ đoạn thì có chuyện nào mà bà ta không làm được?

Nếu đổi là người khác, nhất định sẽ bị lời nói của Mục Hữu Dung dọa cho sợ hãi. Nhưng đứng trước mặt cô ta đây không còn là Nguyên chủ của cơ thể này nữa mà chính là cô, Diệp Chước là người đứng trên đỉnh cao trong giới khoa học kỹ thuật, là đại lão mà nghe thấy tên cũng phải khϊếp sợ.

Diệp Chước ánh mắt hơi cụp xuống, cứ như vậy nhìn Mục Hữu Dung, ngữ khí rõ ràng nói: "Nếu Mục tiểu thư nói lời rất thuyết phục như vậy, nhất định phải có đầy đủ chứng cứ chứng minh chuyện này là có người cố ý làm đúng không? Pháp luật ở Hoa Hạ luôn công bằng với tất cả mọi người, pháp võng tuy thưa, nhưng mà khó lọt tôi ở đây chờ Mục tiểu thư mang chứng cứ ra tòa kiện tôi bất cứ lúc nào!"

Mục Hữu Dung híp mắt, nhìn Diệp Chước trước mặt, trong lòng có cảm thấy hoảng sợ, người trước mắt này rõ ràng là Diệp Chước, sao lại cho cô có cảm giác bị uy hϊếp?

Chẳng lẽ cô lại phải sợ một con ngốc này sao?

Mục Hữu Dung cố gắng trấn tĩnh lại, tiếp tục nói:"Dù gì chuyện cũng đã xảy ra hơn 18 năm rồi, cho dù có tìm thấy chứng cứ nhưng cũng đã không còn nguyên vẹn đã bị thời gian bào mòn, cô đây là cưỡng từ đoạt lý!”

Diệp Chước khẽ mỉm cười:"Không có chứng cứ, hành vi của cô gọi là vu khống cấp người khác! Nói một cách nghiêm trọng hơn, Hoa Hạ chúng ta gọi tội đó là phỉ báng!"

Loại cảm giác kỳ lạ đó càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mục Hữu Dung biết rằng vào lúc này, cô không thể tiếp tục tranh cãi với Diệp Chước nữa bởi vì cô biết mình đang gặp bất lợi nêu nói thêm sẽ khiến cho mọi người bàn tán những lời không hay về cô nhiều hơn.

Mục Hữu Dung cô phải biết nắm bắt cơ hội thu hút sự chú ý của mọi người, đôi mắt của Mục Hữu Dung đỏ hoe, giọng thỏ thẻ cất tiếng:"18 năm qua cô thay thế tôi ở căn nhà này hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp, còn tôi thì sống với người mẹ đê hèn của cô trong một căn nhà ẩm thấp, rách nát sống cảnh vô cùng cực khổ, đến cơm cũng không ăn, quần áo thì toàn những đồ rách nát. Diệp Chước, cô có tư cách gì mà đứng đây chỉ trích tôi!"

Nghe được những lời nói này, Mục phu nhân run run nắm lấy tay Mục Hữu Dung.

Bao năm qua họ sống trong căn biệt thự cao cấp này con gái ruột của họ lại phải sống trong cái căn nhà ẩm thấp, rách nát kia.....

Chỗ đấy là nơi có thể sống sao?

Bà mình không thể trực tiếp bóp chết Diệp Chước.

Những người khác đều nhìn Mục Hữu Dung với vẻ mặt đồng cảm.

Diệp Chước hơi nhướng mắt lên nhìn:"Tôi và cô đều là người bị hại, Tôi không có buộc tội cô mà tôi chỉ đang nói sự thật. Hơn nữa, tôi cũng đã nói tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Từ giờ trở đi, tôi mang họ Diệp và tôi cũng sẽ không còn quan hệ gì đến nhà họ Mục các người nữa. Mục tiểu thư việc gì cô phải bắt bé lời nói của tôi như vậy."

Mục Hữu Dung dưng dưng nước mắt mà nói:"Tôi không có bắt bẻ cô! Tại sao cô lại nói tôi như vậy? Tôi chỉ cảm thấy chuyện năm đó xảy ra có chút khả nghi!

Tôi biết cô cũng không muốn rời khỏi ngôi nhà này, dù sao cô cũng từng sống ở đây, gắn bó với nó hơn 18 năm trời. Cô đã làm con gái của cha mẹ tôi bao nhiêu năm qua ,tôi không muốn vì tôi mà cản trở tình cảm của cô với cha mẹ. Diệp Chước, tôi và cô đừng cãi nhau nữa cùng nhau sống hòa thuận, cùng nhau hiếu thảo để báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ có được không?"

"Trời ơi! Ngũ ca! Vị hôn thê của anh quá tốt! Sau tất cả những chuyện này, cô ấy vẫn phải tha thứ cho đứa con gái giả mạo kia!" Lê Thiên Đông vô cùng cảm động, anh chưa bao giờ thấy một người nào tốt bụng như Mục Hữu Dung.

Nghe vậy, mọi người xung quanh cũng nhao nhao tán thưởng Mục Hữu Dung thực sự là người quá thiện lương!

Diệp Chước khẽ mỉm cười, "Cám ơn ý tốt của cô, bất quá nơi này dù sao cũng không phải nhà của tôi."

Mục Hữu Dung ngẩn ra.

Diệp Chước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô đã lên tiếng giữ cô ta rồi, tại sao cô ta vẫn cứ muốn đi?

Mục Đại Binh lập tức ngoắc gọi người lấy ra một phần văn kiện nói: " Nếu đã nhất quyết muốn rời đi vậy thì hãy ký vào giấy đoạn tuyệt quan hệ này đi. Ký xong thì kể từ giờ về sau chúng ta không còn chút liên quan gì cả, tránh trường hợp cô sau này làm ăn mày lại đến Mục gia chúng tôi."

Ở Hoa Hạ, con gái nuôi thì cũng có quyền thừa kế tài sản, vì Diệp Chước đã muốn rời khỏi nhà họ Mục thì ông cũng không muốn chia tài sản cho người không có một chút huyết thống gì với nhà mình.

Diệp Chước thế mà không chút do dự cầm bút ký một cách dứt khoát vào giấy đoạn tuyệt quan hệ.

Giấy đoạn tuyệt này có hai bản, một bản cô cầm lấy còn bản kia thì cô đưa cho Mục Đại Binh.

Diệp Chước cất giấy đó đi rồi sau đó hướng về phía Mục Đại Binh và Tɧẩʍ ɖυng nói:" Chú, dì tạm biệt."

Giấy đoạn tuyệt đã kí nên cô nghĩa không cần thiết phải gọi hai người họ là cha mẹ nữa. Nếu còn gọi họ là cha mẹ thì nhất định sẽ bị mọi người xung quanh hoài nghi mình có tâm cơ nào đó.

Nói xong, Diệp Chước quỳ xuống đất, dập đầu lạy ba cái với Mục Đại Binh và Tɧẩʍ ɖυng và nói:" Cảm tạ ơn dưỡng dục của chú và dì trong suốt bao năm qua."

Làm người không thể không biết cảm ơn.

Mục gia nuôi nguyên chủ lớn như vậy, Diệp Chước quỳ xuống thay nguyên chủ để tỏ lòng biết ơn của mình.

Mục Hữu Dung thấy thế vô cùng ngạc nhiên.

Không được, không thể cứ như vậy mà buông tha cho Diệp Chước, cô còn muốn Diệp Chước làm bia đỡ đạn, làm một con rối để cô mặc sức điều khiển!

Nếu Diệp Chước rời đi thì ai sẽ gả cho tên cặn bã đó?

Mục Hữu Dung trên mặt thoáng qua mấy phần thâm độc nhưng rất nhanh ngay sau đó đã được thay thế bằng vẻ mặt bình tĩnh:" Diệp Chước, tôi thực sự thành tâm thành ý muốn cô ở lại. Từ tiết kiệm đến xa hoa luôn dễ dàng, nhưng từ xa hoa mà đến tiết kiệm thì vô cùng khó khăn.. . . . Tôi sợ cô sống ở trong cái ngôi nhà đó không quen, cô ở lại đây đi, rồi chúng ta cùng cha mẹ hiếu thảo, phụng dưỡng cha mẹ."

Mục Hữu Dung lời nói này cực kỳ có tính thuyết phục như cũng tràn đầy cặn bẫy trong đó.

Đầu tiên, cô ta đang buộc tội Diệp Chước cô đây là người không có lương tâm, là một bạch nhãn lang, không muốn báo đáp ơn dưỡng dục mà lại muốn rời đi.

Thứ hai, cô ta cũng đang thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt mọi người.

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn về phía Diệp Chước, sắc mặt khác thường.

Đúng vậy a.

Cái đồ Diệp Chước này cũng quá không có lương tâm đi?

Ân dưỡng dục của cha mẹ, cô ta còn chưa báo đáp, liền muốn rời đi!

Nghe vậy, Diệp Chước hơi quay đầu lại, ngữ khí bình tĩnh nói: “Mục tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm thì mẹ ruột của tôi cũng nuôi cô 18 năm, cô vì sao không ở bên cạnh bà ấy để báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục."

Mục Hữu Dung sửng sốt một chút.

Diệp Chước không cho Mục Hữu Dung cơ hội phản bác, cô từ dưới đất chậm rãi đứng lên, khẽ nâng nâng cái cằm, ánh sáng chiếu vào trên mặt cô như toát lên một tầng sáng." Ồ thì ra Mục tiểu thư chê nhà họ Diệp nghèo nàn, luyến tiếc vinh hoa phú quý của Mục gia. Nếu cô không muốn ở thì cũng đừng bắt người khác phải nghe theo ý cô."

Mục Hữu Dung không thể tin được, người trước mắt chính là Diệp Chước.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Diệp Chước rõ ràng là một con nhỏ ngu ngốc từ bao giờ mồm miệng trở nên lanh lợi như vậy?

Chẳng lẽ, đây là hiệu ứng cánh bướm do cô trọng sinh mang lại?