Edit: Cá vàng nhỏ
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Diệp Chước trực tiếp tìm được địa chỉ của mẹ nguyên chủ là Diệp Thư.
Diệp Thư thuê lại căn nhà rẻ nhất ở Vân Kinh. Ở đây dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, âm u không thấy ánh mặt trời, khắp nơi đều tản ra một mùi khi mốc lên toàn mùi thối.
Lúc Diệp Chước đến đã là giờ cơm tối, người già trẻ nhỏ trong mỗi nhà bưng bát đứng ở cửa ăn, khi nhìn thấy Diệp Chước, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ tò mò.
Cái này xóm nghèo này, sao lại có một người như Diệp Chước đến đây?
Nguyên chủ chẳng những trang điểm đậm, cả người còn lộ ra khí tức u ám cùng hoang tưởng che đậy ánh hào quang của bản thân mình.
Mà Diệp Chước thì khác, cô là cái đại não của giới khoa học kỹ thuật mà người người đều kiêng kỵ, ngay cả khi những người đứng đầu thế giới khác nhìn thấy cô thì họ vẫn phải lịch sự, lễ nhượng ba phần, mặc dù lúc này cô đang trang điểm đậm nhưng cũng không thể che lấp được khí chất vốn có đó.
Dưới con mắt của mọi người, Diệp Chước gõ cửa đang đóng chặt.
“Cốc cốc cốc.”
Một lúc sau, cánh cửa mới được mở ra.
Diệp Chước nhìn thấy một người phụ nữ trung niên dáng người xanh xao ốm yếu.
"Con, con là Chước Chước?" Diệp Thư kinh ngạc nhìn Diệp Chước, sửng sốt một hồi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Chước nhìn về phía Diệp Thư, "Mẹ, con đã trở về."
" Con, con gọi ta cái gì?" Diệp Thư hốc mắt trở nên nóng bỏng.
Mới hôm qua, Diệp Thư đã đi đến tìm Diệp Chước, nhưng Diệp Chước lại cũng không thừa nhận bà, không những không nhận ra bà là mẹ mà còn sỉ nhục bà một cách nặng nề, nói rằng cô không có một người mẹ đáng xấu hổ như bà.
Diệp Thư đau lòng không thôi, nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Diệp Chước không muốn thừa nhận bà mà Mục gia cũng nguyện ý tiếp tục nuôi con bé, vì vậy Diệp Thư không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ đứa con gái này.
Nhưng Diệp Thư không ngờ rằng Diệp Chước chỉ sau một ngày đã trở về tìm bà và thậm chí còn chủ động gọi bà là mẹ!
Bà không phải đang nằm mơ chứ?
Cũng tại chuyện trong quá khứ khiến bà phải nuôi con một mình như vậy.
Trước kia, bởi vì tình yêu che mờ mắt mà bà mới có mười chín tuổi, Diệp Thư liền mang bầu song bào thai.
Bất quá mặc dù là song bào thai nhưng y tá nói với họ rằng trong quá trình sinh nở có một trong hai đứa trẻ đã chết non.
Sau khi con gái chào đời, người đàn ông đã kiến bà mang thai kia đã biến mất không tung tích, lần mất tích này kéo dài hơn mười tám năm.
Đi đồn công an báo án sau đó, bà mới biết được.
Mọi thứ về người đàn ông kia đều là giả.Cho dù đó là địa chỉ nhà hay tên.....
Hắn ta chính là một kẻ lừa đảo, dối trá.
Là một người "" hoa ngôn xảo ngữ" lừa gạt tình cảm của bà khiến bà ra nông nỗi này.
"hoa ngôn xảo ngữ": dùng những lời nói ngon ngọt, dễ nghe
Phải biết rằng, vào thời điểm đó, việc một cô gái mười chín tuổi chưa lập gia đình mà đã sinh con là một chuyện vô cùng mất mặt, vì vậy sau khi con gái chào đời, cha mẹ của Diệp Thư liền muốn đem con bé ném đi, còn tìm cho Diệp Thư một nhà chồng để bà gả đi chợ đỡ dị nghị.
Diệp Thư không nỡ lòng bỏ rơi đứa con gái bé bỏng của mình, bất chấp sự ép buộc của cha mẹ bà và cùng con gái dọn ra khỏi ngôi nhà đó.
Trong những năm qua, Diệp Thư đã làm những công việc lặt vặt để kiếm tiền nuôi con gái khôn lớn.
Cuộc sống làm mẹ đơn thân không hề dễ dàng nhưng bà chưa bao giờ có ý định từ bỏ con gái, cũng như sẽ không có chuyện đi thêm bước nữa.
Diệp Chước nhìn Diệp Thư, nhẹ nhàng ôm lấy bà: "Mẹ, thực xin lỗi, trước đây là con không biết gì, là con không hiểu chuyện, xin mẹ thứ lỗi cho con, sau này con nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ thật tốt."
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Diệp Thư mừng rỡ khóc rống lên đem Diệp Chước mang vào trong nhà, “ Chước Chước mau vào đi, trong nhà tương đối đơn giản, con đừng để ý.”
So với nhà họ Mục thì căn nhà này của nhà họ Diệp còn không bằng một góc của Mục gia, nhìn thô sơ hơn rất nhiều.
Bởi vì đây là xóm nghèo nên cũng không thể nói gì cả.
Phòng khách rộng chừng mười mét vuông, giấy dán tường màu trắng đã cũ ố vàng, sàn bê tông vì không lát sàn mà nứt ra những vết nứt mỏng, hơi ẩm ướt.
Nhìn sang bên này có bày một cái bàn ba chân, có một chân bị gãy nên đã chống tạm bằng một chiếc gậy.
Trước mặt bàn, trên chiếc tủ tivi cũ nát có chiếc tivi đen trắng.
Diệp Chước không ngờ rằng trong thời đại xã hội phát triển như này mà mình vẫn có thể nhìn thấy những món đồ cổ xưa như vậy.
Mặc dù, phòng khách nhìn trông rất tồi tàn, nhưng nó lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp và không có mùi lạ trong không khí.
Bởi vậy có thể nhìn ra được, Diệp Thư là một người rất sạch sẽ.
“Chước Chước, con uống nước đi.” Lúc này, Diệp Thư bưng một ly nước tới.
“Cám ơn mẹ.” Diệp Chước hai tay cầm ly nước, uống một ngụm nước nhỏ.
Nhìn Diệp Chước uống nước, cặp mắt đan phụng của Diệp Thư cong lên giống y như đúc với Diệp Chước, tràn đầy sự kinh ngạc.
Diệp Chước thật sự đã thay đổi rồi.
Con bé thực sự rất khác so với trước đây.
Mấy ngày trước Diệp Chước đến đây, Diệp Thư rót cho con bé một ly nước giống như hôm nay.
Lúc đó Diệp Chước đã phản ứng như thế nào trong lòng bà vẫn còn nhớ rõ.
Con bé bịt mũi, chán ghét nói: "Tôi còn dùng Evian rửa mặt, sao bà lại cho tôi loại nước này để uống! Bà đang định đầu độc chết tôi sao?"
*Evian*: Nước khoáng Evian bắt nguồn từ mưa và tuyết đọng lại trên khu vực lưu vực, một địa điểm có niên đại hàng nghìn năm ở trung tâm dãy núi Alps của Pháp
được bao quanh bởi những ngọn núi và sông băng.
Nước sau đó lọc xuống trên hành trình 15 năm xuyên qua đá, tham gia vào thành phần khoáng chất cân bằng đặc biệt, cho đến khi nó đạt đến nguồn ngầm độc đáo.
Vào thời điểm đó, Diệp Thư không biết Diệp Chước nói như vậy là có ý gì. Về sau, bà mới phát hiện ra rằng Evian là một loại nước khoáng rất đắt tiền.
Nhưng hôm nay, trong mắt con bé lại không có một tia chán ghét nào, bà thực sự rất vui.
Bất quá, đối mặt Diệp Chước, Diệp Thư vẫn là có chút đề phòng, "Chước Chước, sắp đến bữa tối rồi, con muốn ăn cái gì? Để mẹ làm cho con."
Diệp Chước đặt ly nước xuống, nghiêm túc suy nghĩ: "Mẹ, trong nhà có phòng tắm không? Con muốn đi tắm trước."
Trên mặt trang điểm đậm, trên người nồng nặc mùi rượu, Diệp Chước chỉ muốn tắm rửa cho thoải mái, làm con người bình thường!