Edit: Cá vàng nhỏ
Diệp Chước mỉm cười, “Đầu tư cổ phiếu này cũng giống như đánh bạc vậy, có thể thua cũng có thể thắng, nếu thua thì sẽ táng gia bại sản vậy nên cái này cháu cũng không dạy được, càng không thể cam đoan với mỗi người các dì là có thể kiếm được tiền.”
Nghe vậy, sắc mặt của dì béo lập tức thay đổi.
Hẹp hòi!
Quá hẹp hòi!
Dạy một chút cũng có mất mát cái gì đâu, thế mà cũng không chịu dạy.
Không phải chỉ là kiếm được chút tiền thôi sao.
Có gì đặc biệt hơn người chứ!
Con nhỏ này chỉ là con ngoài giá thú, nếu không phải nó kiếm được tiền thì ai mà thèm để ý đến nó!
Nó nghĩ rằng bản thân nó là ai cơ chứ?
Hay vẫn còn tưởng rằng mình là thiên kim đại tiểu thư.
Dì mập trên mặt nở nụ cười giả tạo: “Người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần chúng ta là hàng xóm nhiều năm như vậy, chuyện nhỏ nhặt này cháu không chịu giúp là không được đâu! Chước Chước, nếu có cách kiếm tiền thì chúng ta cùng nhau kiếm không phải tốt hơn sao?”
Bọn họ đã là hàng xóm sống ở đây cùng Diệp Thư, mẹ của cô nhiều năm như vậy, Diệp Chước dạy cho con của bọn họ thì có mất miếng thịt nào đâu?
Nếu Diệp Chước không có năng lực kiếm tiền thì bà cũng chẳng cô muốn nói chuyện với đứa con hoang được tiểu tam nuôi dưỡng đâu!
Khuôn mặt Diệp Chước không thay đổi nói: “Dì mập, vấn đề này không phải việc dạy hay không dạy mà cháu không thể đảm bảo sau khi dạy Tiểu Nguyệt của dì xong thì cô ấy thật sự có thể kiếm được tiền…”
"Vậy sao cháu có thể kiếm tiền mà Tiểu Nguyệt nhà dì lại không kiếm được chứ? Tiểu Nguyệt nhà dì cũng đâu có kém cháu cái tay hay nhiều hơn cháu một cái chân nào đâu mà không làm được!" Dì mập tức giận nói: "Không dạy thì không dạy, tìm nhiều cớ như vậy làm cái gì! Coi như tôi đã nhìn thấu các người rồi! Các người căn bản là không muốn dạy vì chắc gì các người đã chơi cổ phiếu kiếm tiền chỉ sợ là lai lịch của những khoản tiền này không có nguồn gốc rõ ràng. Hàng xóm xung quanh đây không ai là không biết mẹ cô làm... "
Diệp Chước trầm mặt xuống.
Sống đến hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người vô liêm sỉ đến như vậy.
Từ trước đến nay thì đây là lần đầu tiên cô tức giận trước mấy lời nói như vậy, trước kia dù có bị nói xấu như thế nào thì cô cũng coi nói như là gió thoảng qua tai.
Cô nhướng mày mỉm cười với dì mập, ngắt lời bà ta đang nói: "Dì mập, dì nói đúng thật. Cháu đấy quả thực có thể kiếm tiền! Nhưng cháu thà dạy a miêu cẩu ngoài đường còn hơn là dạy cho Tiểu Nguyệt nhà dì!"
Chỉ là cô không muốn thôi!
Bà ta có thể làm gì cô được chứ!
Diệp Chước bình thường không có nhiều hứng thú hay sở thích gì, cô chỉ thích cách người khác không chịu nổi lời nói và hành động của mình, tự động rời đi, cách xa cô, càng xa càng tốt.
Bị nói như vậy, dì mập mặt lúc xanh lúc trắng tức giận đến sắp hộc máu nhưng lại không có lời nào để phản bác.
Sau khi nói hết những điều muốn nói trong một hơi, Diệp Chước cảm thấy toàn thân thật thoải mái!
Diệp Thư ở bên cạnh sợ đến ngây người.
Mấy ngày nay, bà thấy Diệp Chước vẫn luôn khá trầm lặng, bà cho rằng Diệp Chước cũng là một cô bé ôn nhu, hiền lành, không ngờ có lúc con bé lại hung hãn như vậy!
Còn bé nói mà khiến cho cái bà mập này im như thóc, nửa câu cũng không có mắng lại.
Phải biết rằng, dì mập nổi danh là người đàn bà đanh đá nhất khu này.
Luận cãi nhau, không ai có thể thắng nổi bả.
Bên cạnh, Diệp Sâm cũng có chút sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, mở cửa xe nói: Chước Chước, chúng ta đi thôi! Sao cháu lại nói nhiều lời vô nghĩa với lại người như này chứ?"
Diệp Chước gật đầu, cầm tay Diệp Thư kéo bà lên xe.
Nhìn thấy chiếc xe taxi biến mất trên đường, dì béo cuối cùng cũng phản ứng lại và thở dài lớn tiếng: "Cái quái gì vậy! Tiểu nhân đắc chí! Kinh tởm! Cái đồ con hoang! Đồ khốn kiếp!"
Trên xe.
Diệp Thư nhìn Diệp Chước "Tất cả mọi người là hàng xóm đã nhiều năm, cũng thường xuyên trò chuyện với nhau, vừa rồi con nói bọn họ như vậy không có tốt đâu..."
“Có cái gì không tốt?” Diệp Sâm một bên nắm tay lái, một bên nói tiếp: "Lý Tam Hoa là người dối trá như vậy, chị còn muốn nhận bà ta làm hàng xóm thân thiết sao? Em đã muốn cùng bà ta cãi nhau một trận như vậy từ lâu rồi. Chị thật quá nhu nhược! Bằng không, trước kia......"
Lý Tam Hoa chính là tên của bà mập vừa nãy.
Lúc này, Diệp Sâm tựa hồ ý thức được điều gì, lập tức đổi chủ đề: "Chước Chước này, ngã tư tiếp theo là rẽ trái phải không cháu?"
" Ân, đúng vậy ạ.” Diệp Chước gật đầu.
Một lúc sau, mọi người đã tới cổng tiểu khu.
Sống ở căn nhà sập sệ kia nhiều năm như vậy, Diệp Thư đột nhiên chuyển đến nhà mới đầy nắng ấm áp, bà còn có chút không quen, nhìn nội thất mới toanh bên trong, Diệp Thư nói: “ Chước Chước, tiền thuê nhà ở đây chắc là đắt lắm phải không con?"
Diệp Chước nói: "Cũng may không đắt lắm mẹ ạ, tiện đây còn giới thiệu cho mọi người từng loại phòng, đây là phòng ăn, đây là phòng khách, còn kia là phòng bếp..."