Edit: Cá vàng nhỏ
"Ân." Lê Thiên Đông gật đầu.
Trên thực tế, việc gì liên quan tới CIS thì Lê Thiên Đông còn lo lắng cho nó gấp nhiều lần so với Sầm Thiếu Khanh.
Nhưng mà anh cũng không có biện pháp nào cả.
Trước mắt trên quốc tế còn chưa có người nào xuất hiện để có thể giải quyết vấn đề lớn ngay lập tức được.
"Được rồi, cậu về trước đi." Sầm Thiếu Thanh dùng đầu ngón tay thon dài chạm vào thái dương.
Lê Thiên Đông xoay người đi trở về, anh vừa mới đi ra gần cửa phòng, phía sau đã truyền đến thanh âm của Sầm Thiếu Thanh.
“Thuận tay cậu tắt đèn luôn đi.”
Lê Thiên Đông: “…” Anh hoài nghi Sầm Thiếu Thanh nửa đêm nửa hôm gọi mình tới đây, chỉ là để anh thuận tay tắt đèn cho cậu ta.
Nhưng mà anh không có chứng cứ.
Sáng hôm sau.
Diệp Chước vừa gặm bánh bao vừa nhìn điện thoại, đầu ngón tay đẹp như ngọc nhẹ chạm vào màn hình, đột nhiên dừng lại ở một trang nào đó.
Đây là thông tin cho thuê nhà.
Ba phòng ngủ và một phòng khách, 5 nghìn tệ một tháng, đặt cọc trước 5 tháng, trực tiếp thuê từ chủ nhà, giá cả hợp lý.
Diệp Chước bấm vào, liên lạc trực tiếp với chủ nhà và hẹn xem nhà.
Ăn cơm sáng xong, Diệp Chước đi tới địa điểm cho thuê nhà.
Tiểu khu là nhà ở phá dỡ và tái định cư, cư dân đều là người già và công nhân nhập cư, điều kiện không tốt nhưng so với nơi mà cô đang ở thì tốt hơn gấp trăm lần.
Ngôi nhà cô muốn thuê nằm ở tầng một, phía trước có một khu vườn nhỏ.
Chủ cho thuê nhà là một bà lão rất tốt bụng, đeo một cặp kính lão và nói giọng chính gốc địa phương ở Vân Kinh.
Thông qua cuộc nói chuyện, Diệp Chước biết được,
nguyên lai bà ấy là một thành phần trí thức, trước khi nghỉ hưu bà ấy đã dạy học tại Đại học Vân Kinh.
“Tiểu Diệp, có bao nhiêu người sống ở đây cùng cháu vậy?"
Diệp Chước nói: "Ba người ạ, cháu, mẹ và cậu Diệp Sâm."
Lão thái thái gật đầu, “ Bà không có yêu cầu gì khác, chỉ cần cháu sạch sẽ một chút là được. Trước kia có người thuê nhà ở chỗ cuối cùng là một đôi vợ chồng trẻ, nhìn bề ngoài sạch sẽ nhưng không ngờ, căn nhà mà họ ở lại biến thành một cái chuồng heo! Trời ạ! Bên trong phòng, mùi vô cùng kinh khủng không khác gì bãi rác. Nói khó nghe một chút thì chính là thể loại treo đầu dê bán thịt chó, không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được!”
Mặc dù sự việc này xảy ra trong thời gian khá lâu rồi nhưng lão thái thái vẫn nhắc đến việc này, chứng tỏ bà cụ vẫn còn rất tức giận.
Diệp Chước cười nói: "Bà chủ nhà cứ yên tâm, nhà chúng cháu rất sạch sẽ, nếu lo lắng thì bà có thể thường xuyên tới xem."
Nói xong, bà chủ nhà mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhân tiện, tiểu Diệp này năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
Diệp Chước nói: “Cháu năm nay mười tám tuổi.”
"Đã có bạn trai chưa?"
Diệp Trác khẽ mỉm cười, “Cháu còn đang đi học ạ.”
Bà chủ nhà nói: "Bây giờ giới trẻ đặc biệt là học sinh đều yêu sớm rất nhiều! Kỳ thực nếu yêu sớm chỉ cần không ảnh hưởng tới học tập thì cũng không có việc gì......”
Diệp Chước không nghĩ tới, lão thái thái lại tư tưởng vẫn rất cởi mở như vậy.
Ký hợp đồng xong, Diệp Chước không có lập tức về nhà ngay mà cô thuận tiện đi đến thành phố Điện Tử, cô dự định mua một cái máy tính.
Đêm qua cô vừa tiếp cái nhiệm vụ cấp SSS kia, nếu không có máy tính nhất định chẳng thể làm nên cơm cháo gì.
Thực ra, máy tính để bàn chắc chắn làm việc tốt hơn, nhưng máy tính để bàn to quá không tiện mang theo bên người nên cô chỉ có thể mua một chiếc máy tính xách tay, về nhà cô tự lắp ráp lại vậy.
Lắp ráp hơi rắc rối một chút, nhưng nó hoạt động tốt hơn người ta lắp.
Lúc này, Diệp Chước vô cùng hoài niệm về thế giới trước cửa cô đặc biệt cô vô cùng nhung nhớ chiếc máy tính độc quyền của mình.
Trong lúc suy nghĩ, Diệp Chước chọn ra một chiếc máy tính, dù sao cô cũng phải tự lắp ráp lại nên Diệp Chước không hỏi nhãn hiệu, chỉ mua cái loại rẻ nhất.
Tiếp đó lại mua rất nhiều phần cứng.
Nhìn thấy Diệp Chước mua nhiều phụ kiện và phần cứng như vậy, ông chủ thành phố Điện Tử có chút kinh ngạc nói: "Không ngờ cô bé trẻ tuổi này lại là cao thủ."
Diệp Chước khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: "Cháu không hiểu nhiều lắm, chỉ là tùy tiện chơi đùa, chơi đùa thôi.”
Ông chủ cửa hàng tự biết lời nói này của Diệp Chước là khiêm tốn, nếu thực sự chỉ tùy tiện chơi đùa thì không có khả năng tùy tiện mua đúng mọi thứ với cấu hình chính xác như thế.
Về đến nhà, Diệp Chước bắt đầu lắp ráp máy tính.
Tay áo được kéo lên rất cao, để lộ cánh tay mảnh khảnh với những ngón tay thon dài, một đống các linh kiện, phụ kiện, bày hỗn loạn ra khắp mặt đất, không thể nhận ra đây từng là một chiếc máy tính xách tay.
"Chước Chước, con đang làm gì vậy?" Diệp Thư gõ cửa đi vào, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Diệp Chước nói: “Máy tính con vừa mua hình như bị trục trặc gì đó, con tháo ra xem thử.”
“Cái này, con còn có thể lắp lại được không?” Diệp Thư sợ đến ngây người.
Diệp Chước giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, "Có thể, không vấn đề gì."