Chương 35

Edit: Cá vàng nhỏ

Ở một bên khác.

Một tiếng hét chói tai vang vọng toàn bộ biệt thự.

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Có người đã nhận nhiệm vụ!" Lê Thiên Đông nhìn thấy thấy tin nhắn có người nhận nhiệm vụ đã rất phấn khích, anh ta nhanh chóng đồng ý yêu cầu kết bạn của bên kia, và ngay lập tức gửi tin nhắn: “ Đại thần, cậu có ở đây không?”

Đối phương cũng không có lập tức trả lời, Lê Thiên Đông lại bấm vào thông tin chi tiết của đối phương.

Thông tin của đối phương cũng rất đơn giản.

Avatar là hình đại diện mặc định của hệ thống.

ID Tên là: Nữu Hỗ Lộc YC.

Một cái tên quá bình thường, không có tý ấn tượng nào cả.

Tên không phải là điểm mấu chốt, quan trọng nhất là đối phương hóa ra là người mới!

Người mới?

Cái quái gì thế?

Hơn nữa còn là một tân binh không có chút xíu kinh nghiệm nào......

Bây giờ người mới đều điên rồ như vậy sao?

Thậm chí còn dám nhận nhiệm vụ mười sao cấp SSS!

Anh e rằng người mới đó thậm chí còn không biết nhiệm vụ cấp SSS là gì, nên khi nhìn thấy một nhiệm vụ nào đó thì vị tân binh kia chọn đại một nhiệm vụ...

Nghĩ tới đây, vẻ mặt hưng phấn trên mặt Lê Thiên Đông trong nháy mắt biến mất.

Vốn dĩ trong lòng tràn đầy kỳ vọng, cho rằng đối phương là một vị đại thần. Nhưng khi biết được lại thất vọng vô cùng....

Không ngờ đối phương chỉ là tân binh cái gì cũng không hiểu.

Cái này đả kích cũng quá lớn. Tim của anh chắc không thể chịu nổi mất.

Lê Thiên Đông bực bội mà nắm tóc, khó chịu đến khi trời sáng cũng ngủ không thể ngon giấc được.

Sáng hôm sau, Diệp Chước thức dậy, thấy đối phương đã đồng ý yêu cầu kết bạn của cô, liền vừa cany bàn chải đánh răng vừa trả lời:" Xin hỏi, nhiệm vụ này của cậu còn có yêu cầu gì khác không?"

Đối phương ở bên kia cũng không có hồi đáp gì.

Diệp Chước thấy không có người đáp lại liền cất điện thoại vào túi, tiếp tục đánh răng.

Đánh răng xong, cô đi chợ mua thức ăn rồi quay lại làm bữa sáng.

Bởi vì Diệp Thư mỗi lúc trời tối uống trong dược chứa yên giấc thành phần, cho nên điểm tâm vẫn luôn là diệp đốt đang làm.

Bởi vì thuốc mà Diệp Thư uống mỗi tối có chứa dược liệu an thần nên Diệp Chước dậy sớm luôn làm bữa sáng.

*****

Tại một căn biệt thự.

Sầm Thiếu Khánh đang ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ, một tay cầm kinh thư, tay kia bấm chuỗi phật châu, một nhánh hoa tử vi đỏ tươi từ bên ngoài thò vào ,tự dưng gợi cho người ta nhớ tới một bài thơ:

"Người còn yêu kiều đẹp hơn hoa,

Hoa đơn vô sắc chẳng mặn mà,

Rơi vào trước mặt người buồn bã,

Cảnh tình trông thấy mà xót xa."

“Ngũ ca.” Lê Thiên Đông từ bên ngoài đi tới, " Cậu tìm tôi sao?”

Sầm Thiếu Thanh dùng ngón tay thon dài lật một trang kinh Phật, không ngẩng đầu lên mà nói:" Đã có người nhận nhiệm vụ rồi à ?”

Nhắc tới đây, trên mặt Lê Thiên Đông lộ ra vẻ u sầu

" Nhiệm vụ đã có người tiếp nhận nhưng người nhận nhiệm vụ lại là người mới, tôi nghi ngờ người đó chưa hiểu rõ quy định.”

Hơn nữa, Lê Thiên Đông còn nghi ngờ đối phương là học sinh tiểu học.

Bằng không làm sao lại lấy cái như vậy...

Nữu Hỗ Lộc....

Tại sao hắn không gọi Nữu Hỗ Lộc· Chân Huyên luôn đi.

Có phải hắn nghĩ mình đang đóng phim cung đấu không?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lê Thiên Đông vang lên.

Anh mở điện thoại lên thì thấy Nữu Hỗ Lộc YC trả lời: [ Xin hỏi anh điều này, anh có yêu cầu nào khác đối với bản vẽ thiết kế dữ liệu CIS này không?]

Lê Thiên Đông không muốn lãng phí thời gian của mình nên tùy ý trả lời: "Trên trang nhiệm vụ tất cả yêu cầu đều đã được ghi rõ ở đó, anh chỉ có ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ."

Lần này, đối phương phản ứng rất nhanh, chỉ có nhắn hai chữ vô cùng đơn giản.

" Được rồi."

Nhìn thấy câu trả lời này, ánh mắt giễu cợt trong mắt Lê Thiên Đông càng rõ ràng hơn.

Anh thật sự rất muốn biết, đối phương là cái chủng loại thiểu năng trí tuệ gì.

Làm sao dám lớn tiếng khẳng định như vậy, không biết tự lượng sức mình à!

Lê Thiên Đông không muốn mình trả lời nữa, cùng một người thiểu năng trí tuệ có thể nói cái gì chứ? Càng nói thì càng hạ thấp IQ của mình xuống mà thôi. Anh thuận tay đem cái nick này xóa bỏ.

Đêm qua chắc là anh lên cơn điên mới có thể gọi cái thể loại này là đại thần. Thật nhục nhã quá mà!

Lê Thiên Đông lắc đầu, “Trên trang wed có quy định, thời gian ngắn nhất cho một nhiệm vụ là ba ngày.”

Thời gian ba ngày chưa trôi qua, cũng không thể tự ý xóa bỏ nhiệm vụ, càng không thể một lần nữa bố cáo được.

Vô duyên vô cớ lãng phí thời gian ba ngày, ai cũng sẽ không cao hứng, Sầm Thiếu Khanh hơi nhíu mày,

chuyển đổi chủ đề: "Có tin tức gì về chuyến hàng từ nước C không?"

“Chuyện này tôi đã làm xong.”

Nghe vậy, sắc mặt Sầm Thiếu Thanh dịu đi một chút, "Việc CIS cần phải chú ý, chúng ta không thể lãng phí ba ngày được, biện pháp đều là do người ta nghĩ ra."