Chương 30

Edit: Cá vàng nhỏ

Thấy rõ bộ dáng của người nọ, Diệp Chước sắc mặt không thay đổi, cầm thực đơn đi tới, "Xin hỏi, mấy cô muốn dùng cái gì?"

Ở vị trí hiện tại của Diệp Chước cô thì việc phục vụ khách hàng thật tốt, không được phật lòng khách hàng mới là nhiệm vụ chính.

Nếu như ba người đó thực sự đến đây để gây chuyện thì cô cũng cần chuẩn bị tâm lý để tùy cơ ứng biến mới được.

Đã lớn tới từng này rồi, Diệp Chước chưa bao giờ sợ bất cứ ai cả.

Nghe được giọng nói quen thuộc, khóe miệng Mục Hữu Dung nhếch lên thành hình vòng cung giễu cợt, ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa nhìn thấy Diệp Chước, Mục Hữu Dung lập tức sửng sốt, nụ cười đang nhếch lên đông cứng lại trên khóe miệng.

Đây, đây là Diệp Chước sao?

Diệp Chước xấu xí như vậy vì sao lại trở thành người như thế này được?

Mục Hữu Dung vốn cho rằng mình có thể thấy một kẻ xấu xí, mặc mấy bộ quần áo rách nát nhìn vô cùng đáng thương, tội nghiệp mới đúng.

Thật không ngờ, Diệp Chước không những không khốn khổ như cô tưởng tượng mà ngược lại còn rất rạng rỡ, xinh đẹp nữa!

Tại sao có thể như vậy!

Cái con tiện nhân Diệp Chước này sao có thể xinh đẹp như vậy chứ?

Cô ta đã đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?

Làm sao cô ta có thể đẹp hơn mình được chứ!

Khuôn mặt của Mục Hữu Dung từ ghen tị đến mức sắc mặt thay đổi liên tục, cô thậm chí ghen ghét đến mức không kịp che giấu biểu cảm trên mặt mình, cô không cho phép bất cứ ai có thể vượt qua mình được.

Lâm Ngũ Nguyệt cùng Tăng Nhu cũng có chút bối rối.

Chẳng phải hôm qua Diệp Chước đã lấy tiền của bọn họ nói là muốn mua mỹ phẩm, đồ trang điểm hay sao?

Tại sao cô ta lại không trang điểm?

"Diệp Chước, hôm nay cậu làm sao lại không trang điểm vậy? Cậu có biết bộ dạng hiện tại của cậu rất xấu xí, dễ dàng hù dọa người khác lắm không?" Lâm Ngũ Nguyệt cau mày hỏi.

"Trang điểm?" Diệp Chước hơi nhíu mày, bộ dạng như nghe không hiểu nói: "Trang điểm làm cái gì? Hơn nữa, tôi quen biết hai người sao?"

Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của Diệp Chước, cả Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu đều hoài nghi liệu người họ nhìn thấy ngày hôm qua có phải là Diệp Chước hay không.

Diệp Chước này uống lộn thuốc gì sao?

Lâm Ngũ Nguyệt tức giận đứng dậy, chỉ vào mặt Diệp Chước và nói: "Diệp Chước, đừng giả vờ nữa! Rõ ràng hôm qua cậu đã lấy tiền của chúng tôi mà!"

Diệp Chước khẽ mỉm cười, "Nếu ba người không gọi đồ ăn thì tôi xin phép đi trước, tôi còn có việc khác phải làm."

Tăng Nhu cố gắng trấn định tinh thần của bản thân nhìn Diệp Chước nói: “Tất của các món ăn trong thực đơn này đều mang hết lên đây cho chúng tôi!”

“Gọi nhiều như vậy, ba người các cô có chắc là sẽ ăn hết được không?” Diệp Chước mở miệng nhắc nhở.

Tăng Nhu nheo mắt: "Chúng tôi là khách hàng hay cô là khách hàng? Cô không biết câu khách hàng là thượng đế sao? Tôi bảo cô làm thì cô mau làm đi! Cô chỉ là một người phục vụ nho nhỏ thôi sao lại dám chất vấn thượng đế chứ?"

Mục Hữu Dung thấy thế nhưng một mực không có lên tiếng.

Lúc này, cô phải đè nén lửa giận và ghen tị trong lòng.

Cô không thể để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của mình được.

" Nếu đã như vậy, ba người chờ một chút." Diệp Chước cầm lấy thực đơn đi về phía sau bếp.

Nhìn thấy bóng lưng Diệp Chước biến mất trong tầm mắt mình, Mục Hữu Dung quay đầu nhìn Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu: “Hai người các cô và Diệp Chước kia đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Ngũ Nguyệt đem chuyện tối ngày hôm qua kể qua một lần với Mục Hữu Dung “Diệp Chước, con tiện nhân này, nói chuyện mà không giữ lời! Rõ ràng hôm qua cô ta đã cầm tiền của chúng tôi đồng ý đi mua mỹ phẩm và đồ trang điểm! Nhưng hôm nay, khi đến đây thì cô ta đảo mắt liền không thừa nhận.”

“Hai người các cô là đồ ngu xuẩn sao?” Mục Hữu Dung híp mắt,"Bị con tiện nhân Diệp Chước kia lừa mà cũng không biết! Biết rõ là con nhỏ đó bây giờ thiếu tiền, hai người các cô còn giương mắt đưa tiền cho cô ta?”

Ngu xuẩn!

Đúng là quá ngu xuẩn mà!

Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu sau khi nghe Mục Hữu Dung nói thì lúc này mới phản ứng lại, hai người bọn họ đã bị lừa bởi kẻ rác rưởi mà trước nay họ luôn coi thường!

"Lâm Ngũ Nguyệt, tối qua cậu đã cho cô ta bao nhiêu tiền?" Tăng Nhu hỏi.

Lâm Ngũ Nguyệt cau mày nói :" Chắc khoảng một nghìn nhân dân tệ, còn cậu?”

Tăng Nhu tức giận đến mặt mũi trắng bệch:" Tớ đã đưa tất cả tiền trong túi của mình cho cô ta rồi." Trong túi của cô ít nhất cũng có ba bốn nghìn nhân dân tệ! Bây giờ nghĩ lại, Tăng Nhu hận muốn tát chết chính mình của lúc đó.

Một lúc sau, Diệp Chước và Lưu Sơ bưng đồ ăn mà Mục Hữu Dung cùng những người khác gọi tới: "Ba người các cô hãy cẩn thận coi trừng bỏng tay, đây là đồ ăn mà các cô gọi."

Lâm Ngũ Nguyệt tức giận đến mức nhìn một bàn tôm hùm và thịt xiên được mang ra, khóe miệng hơi cong lên, cô ta đột nhiên nói: "Chờ một chút! Chúng tôi không gọi những món ăn này, có phải quán ăn của các người mang nhầm bàn nào đó phải không?"

Chị Lưu nhìn thực đơn và nói: "Các cô đã gọi những món này."

Tăng Nhu nhìn ra ý đồ của Lâm Ngũ Nguyệt, lập tức nói: “Chúng tôi chỉ có ba người, sao có thể ăn nhiều như vậy được? Rõ ràng là người phục vụ của các người Diệp Chước đã lơ đãng gọi nhầm món! Những món ăn này căn bản không phải thứ chúng tôi muốn đã gọi!"