Edit: Cá vàng nhỏ
Vì một trận bạo bệnh, bà của cô đã qua đời khi cô mới 10 tuổi, mặc dù sau này cô trở thành đại lão của giới khoa học kỹ thuật nhưng cô không có cơ hội để bà bà cùng hưởng phúc với mình được, điều này đã trở thành sự hối tiếc lớn nhất trong cả cuộc đời của Diệp Chước.
Diệp Chước đi tới bà cụ trước mặt, cười nói: "Bà ơi, bà lại đây ngồi đi, bà muốn ăn cái gì?"
Lão thái thái nhìn Diệp Chước, ánh mắt có chút co quắp, "Cháu gái nhỏ, bà . . . . "
Đúng lúc này, Tiền Lăng Ngọc từ bên trong đi ra, sắc mặt không vui nói:"Tiểu Diệp, cháu làm gì vậy?
Tại sao lại mang người này vào cửa hàng của chúng ta? Quán ăn này không phải là trung tâm cứu hộ, cứu nạn, chứa chấp những người như thế này!"
Diệp Chước nghĩ mình là chủ quán ăn này có phải không?
Còn tự ý mang theo một bà ăn mày vào đây để ăn uống chùa à?
Thực sự là không biết xấu hổ!
Diệp Chước hơi nhướng mắt, "Yên tâm đi bà chủ, cháu sẽ trả tiền mà."
" Trả tiền?"
Tiền Lăng Ngọc khẽ cau mày, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
Diệp Chước này chắc chắn chỉ là giả vờ.
Con bé này muốn giúp đỡ một người phụ nữ ăn xin, để Lý Bác Dương nhìn thấy khía cạnh tốt bụng của nó và sau đó bị con bé đó hấp dẫn!
Phải!
Nhất định là như vậy.
Đây cũng thật sự là quá trơ trẽn đi.
Không được, bà phải nhanh chóng nói với con trai mình, đừng để bị đứa con gái mưu mô này lừa gạt mới được!
Tiền Lăng Ngọc cất bước đi vào bên trong.
Diệp Chước đem menu đưa cho bà lão “Bà ơi, bà xem mình muốn ăn thứ gì.”
Lão thái thái kinh ngạc nhìn Diệp Chước, "Tiểu nha đầu, cháu thật là muốn mời bà ăn cơm sao?"
“ Vầng. ” Diệp Chước gật đầu.
"Vậy bà sẽ không khách khí!" Lão thái thái gọi một lượt mấy món ăn, còn có một bát mì tôm hùm, "Bà muốn ăn mấy cái này được không?"
“Đương nhiên là có thể rồi.” Diệp Chước nói tiếp: “Bà ngồi ở chỗ này chờ một lát nha.”
"Được."
Một lúc sau, Diệp Chước mang theo đồ ăn mà bà cụ gọi ra.
Vừa ăn, lão thái thái vừa liếc mắt nhìn Diệp Chước đang làm việc, trong mắt tràn đầy hài lòng.
Cô bé này ngoan quá!
Lại còn đẹp nữa.
Giọng nói nghe rất êm tai...
Ăn xong, bà cụ lau miệng, vẫy tay gọi Diệp Chước, "Cháu gái nhỏ! Mau lại đây!"
Diệp Chước chạy tới chỗ bà cụ hỏi:" Bà ơi, bà có chuyện gì sao?"
Lão thái thái đẩy cái ly không ra, "Cháu gái, bà ăn xong rồi nhưng hiện tại bà cảm thấy hơi khát nước, cháu có thể rót cho bà ly nước được không?"
" Được ạ."
Diệp Chước đi rót một ly nước mang tới.
Sau khi uống nước, bà cụ ợ một cái, rồi nói: "Bà ... bà muốn uống Coca, có được không?"
Vốn tưởng rằng yêu cầu quá đáng như vậy cháu gái nhỏ này sẽ khó chịu nhưng không ngờ đối phương vẫn mỉm cười gật đầu đáp: "Được ạ."
Diệp Chước đi mua một chai coca mang tới, "Coca hơi lạnh, bà từ từ hãy uống đi."
Bà cụ gật đầu uống cạn lon coca: " Cháu gái, cháu tên gì?"
"Cháu tên là Diệp Chước, bà có thể gọi cháu tiểu Diệp cũng được."
“Gọi tiểu Diệp nghe xa lạ quá, hay là thế này đi bà gọi cháu là Chước Chước được không? Còn cháu cứ gọi bà là Sầm nãi nãi nha."
Diệp Chước cười nói: "Được ạ, Sầm nãi nãi!"
"Ha ha! Cháu ngoan! Cháu ngoan!" Bà Sầm cười vô cùng vui vẻ,
" Thời gian bây giờ không còn sớm nữa, bà phải trở về đây, Chước Chước,ngày mai chúng ta gặp nha......”
"Hẹn gặp bà vào ngày mai ạ."
Đưa Sầm nãi nãi đi ra khỏi quán rồi Diệp Chước trở lại đi giúp việc ở nhà bếp phía sau.
Ngay khi cô rời đi thì Mục Hữu Dung cùng Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu, ba người họ cùng nhau bước vào quán.
Nhìn thấy ba người này mặc quần áo toàn đồ đắt tiền, Tiền Lăng Ngọc vội vàng tiến lên tiếp đón: "Ba vị, mời mọi người vào trong."
Sau khi trở về Mục gia, đây là lần đầu tiên Mục Hữu Dung ghé vào một quán ăn ven đường, cô cau mày khó chịu.
Trong lòng Mục Hữu Dung, chỉ có những người hạ đẳng mới có thể tới mấy quán ăn ven đường như vậy.
Sau đó cô nhanh chóng tìm một cái bàn trống ngồi xuống, Mục Hữu Dung hỏi: "Ở đây có người phục vụ nào tên là Diệp Chước không?"
" Có! Có!" Tiền Lăng Ngọc gật đầu.
Tăng Nhu ngay lập tức nói: "Hãy kêu Diệp Chước phục vụ chúng tôi."
Tiền Lăng Ngọc nói: "Tôi xin lỗi, hiện tại Diệp Chước đang bận việc khác mong mọi người thông cảm."
Mục Hữu Dung không nhanh không chậm lấy từ trong ví ra một xấp nhân dân tệ, "Đây là phí phục vụ."
Tiền Lăng Ngọc hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô,
nhanh tay cầm số tiền lập tức cất vô túi "Chờ một chút, tôi đi gọi Diệp Chước ngay."
Tiền Lăng Ngọc ngay lập tức chạy đi tìm Diệp Chước, " Diệp Chước, đừng làm việc ở đây nữa mau lên trên quán phục vụ đi.
“Cái gì ạ?” Diệp Chước sửng sốt hỏi.
Tiền Lăng Ngọc liền giải thích: "Bên trong có một bàn khách quý, cháu được họ gọi đến để phục vụ đó! Chẳng lẽ họ là người quen của cháu sao?"
Mấy người họ đều có ngoại hình rất đẹp và bọn đều mặc toàn hàng hiệu xa xỉ chỉ có thể thấy trên TV.
Bất kỳ một món đồ nào của bọn họ cũng đáng giá một nghìn nhân dân tệ, nếu Diệp Chước quen biết loại người này thì nó đã không phải làm việc ở đây.
Diệp Chước hơi nhíu mày, đi theo Tiền Lăng Ngọc ra ngoài quán.
Tiền Lăng Ngọc hất cằm bĩu môi một cái, "Đấy nhìn thấy chưa, là cái bàn có ba cô gái đang ngồi đó, nhớ phục vụ cho tốt vào."