Edit: Cá vàng nhỏ
Diệp Chước cúi đầu viết đơn thuốc đưa cho Trần Kiều Diệp, "Dựa theo đơn thuốc này mà uống thuốc đi, một tuần sau tôi lại tới kiểm tra."
"Được! Được!" Trần Kiều Diệp nhận lấy đơn thuốc, kích động đến suýt chút nữa quỳ xuống, "Diệp tiểu thư, nếu như cô chữa khỏi bệnh cho chồng tôi, thì cô chính là ân nhân của gia đình chúng tôi!"
Diệp Chước vội vàng đỡ Trần Kiều Diệp dậy, "Cô Trần, sau khi chồng cô bình phục lại thì cảm ơn tôi cũng không muộn mà."
Sau khi Diệp Chước rời đi, Trần Kiều Diệp lập tức sai người hầu đi mua tất cả những loại thuốc có ghi trong đơn.
Tiếp đó cô lại gọi điện thoại cho mẹ chồng mình là Lý Văn Như, nói cho bà cái tin tức tốt này.
Sau khi Lý Văn Như nghe được việc này, bà đã vội vã quay về ngay lập tức, "Dịch Đào thực sự được cứu rồi sao? Bác sĩ ở đâu? Hãy để mẹ gặp người đó một chút!"
Đi cùng với Lý Văn Như còn có cháu gái của bà là Lý Thanh Nguyệt.
Cha mẹ của Lý Thanh Nguyệt mất sớm, từ nhỏ cô gái này đã sống cùng với Lý Văn Như.
Thật trùng hợp là Lý Văn Như bà không có con gái nên trong những năm qua bà coi Lý Thanh Nguyệt như con gái ruột của mình
Trần Kiều Điệp nói:"Cô Diệp đã về trước rồi nhưng cô ấy nói sẽ quay lại sau một tuần nữa."
Lý Văn Như nói: "Cô Diệp đó có chắc chắn là sẽ chữa khỏi bệnh cho Dịch Đào không?" Nhiều bác sĩ đều phải bó tay với bệnh này, liệu một cô gái như cô Diệp thật sự có bản lĩnh trị khỏi bệnh này? Lý Văn Như rất là lo lắng.
Trần Kiều Diệp bảo người hầu lấy ra một cái lọ thủy tinh.
“Mẹ xem cái này đi.”
Trong lọ thủy tinh có một mảnh đỏ như máu, có thể nhìn thấy một vật thể trong suốt giống như sợi chỉ đang ngọ nguậy trong lọ.
Thấy vậy, Lý Thanh Nguyệt hơi sửng sốt một chút, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia ánh sáng nhạt cô lập tức nắm lấy tay của Trần Kiều Diệp, sợ hãi nói: "Chị dâu! Đây là cái gì vậy? Trông thật đáng sợ!"
Lý Văn Như bên cạnh cũng sợ hết hồn, toàn thân bà nổi hết cả da gà.
Trần Kiều Diệp nói:""Đây là ký sinh trùng trong cơ thể của Dịch Đào. Thực ra, chúng ta đã bị nhầm lẫn suốt thời gian qua. Dịch Đào không bị bệnh gì cả nhưng anh ấy bị nhiễm ký sinh trùng. Cô Diệp nói rằng ký sinh trùng này rất xảo quyệt. Căn bản là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra những không thể phát hiện được nó."
Lý Thanh Nguyệt híp mắt lại, trong mắt thần sắc có chút sâu thẳm, Diệp tiểu thư này rốt cuộc có lai lịch gì?
Lý Văn Như hoài nghi nói: "Ý con nói là những ký sinh trùng này sống ở trên đều cơ thể của Dịch Đào sao?"
Trần Kiều Diệp gật gật đầu.
Đáy mắt của Lý Văn Như đều tràn ngập sự sợ hãi.
Bà nhìn những con ký sinh trùng này mà cảm thấy ớn vô cùng, nhìn thật kinh khủng, bà không thể tưởng tượng được mấy ngày nay con trai mình phải chịu đựng đủ loại giày vò như thế nào.
Nhìn thấy Lý Văn Như trong bộ dạng này, Trần Kiều Diệp vội vàng nói: “Mẹ đừng lo lắng quá, hiện tại đã tìm ra nguyên nhân rồi, cô Diệp nhất định sẽ có biện pháp để chữa khỏi cho Dịch Đào mà."
Lý Thanh Nguyệt cũng an ủi: “Chị dâu nói đúng đó,
bác gái, bác cũng đừng quá lo lắng, anh Dịch Đào nhất định sẽ được chữa khỏi bệnh mà.”
*****
Về đến nhà, Diệp Chước mở điện thoại di động lên hủy tất cả tài khoản WeChat và các tài khoản xã hội khác trước đó, rồi đăng ký tất cả lại.
Chạng vạng tối, Diệp Chước bắt đầu chuẩn bị đi làm.
Lý Bác Dương vẫn giống như trước đây ngồi tại quầy bar làm bài tập, khi thấy Diệp Chước đi tới, cậu chủ động chào hỏi cô, "Chào Diệp Chước, cậu đã đến rồi."
“Ừ.” Diệp Chước gật đầu.
Lý Bác Dương chú ý tới điện thoại di động trong tay Diệp Chước liền lên tiếng hỏi :"Cậu mới mua điện thoại di động à?”
"Hôm nay tôi mới mua."
"Vậy chúng ta thêm WeChat đi? Tôi quét cho cậu."
Diệp Chước do dự một chút, sau đó đưa điện thoại,
"Được."
"Thêm vào, cậu chỉ cần đồng ý là được."
Chỉ chốc lát sau, Lý Bác Dương nhận được một tin nhắn rằng bên kia đồng ý thêm bạn làm bạn bè.
Hình đại diện của Diệp Chước là một bông hoa mà cậu không biết tên và tên WeChat của cô ấy là một câu thơ : Nơi yên bình này là quê hương của tôi.
Lý Bác Dương khẽ nhíu mày.
Diệp Chước đã tốt nghiệp trung học cơ sở chưa vậy, hình như cô ấy có vẻ không hiểu câu thơ này nghĩa là gì thì phải?
Cái này là kiểu người gì?
Cái thể loại người không biết mà cứ ra vẻ ta đây hiểu biết lắm ý.
Quá dối trá!
Chẳng thể trách mẹ của cậu Tiền Lăng Ngọc không thích Diệp Chước.
Lý Bác Dương cau mày, tắt điện thoại và tiếp tục làm bài tập với tâm trạng chán nản.
.......
Khoảng bảy giờ tối thì có một bà lão ăn xin đến quán.
Bà cụ ăn mặc rách rưới, đầu tóc bạc phơ, chống gậy, còng lưng, lững thững đi giữa các bàn ăn.
Thời đại bây giờ, lừa đảo thật sự là rất nhiều, đối với cách ăn xin như bà cụ này thì tất cả mọi người lựa chọn cách mắt không thấy, tai không nghe vẫn vui vẻ ăn như bình thường.
Khi Diệp Chước nhìn thấy bà lão này, lòng cô đột nhiên cảm thấy thương cảm cho bà ấy vô cùng.
Nhìn thấy bà lão, cô như lại nhìn thấy một bóng dáng khác đang ẩn chứa trong cái thân hình đó. Đó không ai khác ngoài bà bà của cô
Kiếp trước, cha mẹ cô mất sớm, là bà bà người không có một chút quan hệ huyết thống nào với cô lại dang rộng cánh tay của mình để che chở, bảo vệ, nuôi nấng cô nếu không có bà bà thì cô đã chết từ lâu rồi.