Chương 27

Edit: Cá vàng nhỏ

Ăn sáng xong, Diệp Chước thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, trước tiên cô phải đi mua điện thoại di động, đăng ký sim điện thoại, sau đó mới đến cửa hàng thuốc bắc.

“Chào ông chủ, ông tìm tôi có phải không?”

"Cô bé, cháu tới rồi.” Chủ hiệu thuốc nhìn thấy Diệp Chước, hai mắt sáng lên, vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Ông tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Ông chủ hiệu thuốc nói tiếp: “Cô bé, tôi tìm đến cô là muốn nhờ cô giúp đỡ”.

"Ông nói đi."

Chủ hiệu thuốc nói: "Trước tiên tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trần Đại Phong..."

Mọi chuyện có lẽ là như thế này.

"Tôi có một đứa cháu rể, một năm trước cháu rể của tôi không may mắc phải một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng, bởi vì triệu chứng căn bệnh quá mức kỳ quái nên vẫn chưa chẩn đoán được nguyên nhân căn bệnh, trong khoảng thời gian này gặp qua vô số bác sĩ nổi tiếng nhưng bệnh tình chẳng những không thuyên giảm, ngược lại thì nó càng ngày càng nghiêm trọng."

Vì vậy người trong nhà liền nghĩ thử xem trung y, lần trước Trần Đại Phong Bản nhìn thấy đơn thuốc của Diệp Chước nên muốn nhờ Diệp Chước đi xem thử cho cháu rể mình.

“Việc này không nên chậm trễ, ông mau dẫn tôi đi xem cậu ta một chút.” Diệp Chước nói.

“Được.” Trần Đại Phong gật đầu.

Trong tiệm, nhân viên nhìn thấy ông thì lên tiếng chào hỏi, ông chỉ gật đầu rồi mang theo Diệp Chước đi đến nhà cháu gái mình.

Cháu gái của Trần Đại Phong cũng không phải là người bình thường, cô ấy sống trong một căn biệt thự ở khu giàu, trong nhà thuê vài người hầu.

“ Chú hai, chú tới rồi.” Nữ chủ nhân của căn biệt thự này có dung mạo xinh đẹp, ước chừng khoảng hai mươi bảy mười tám tuổi nhưng quầng thâm trên mắt rất rõ ràng đoán chừng là do thức khuya, không ngủ đủ giấc nên quầng thâm mới nặng như vậy.

Trần Đại Phong tiếp tục nói: "Kiều Diệp, đây là bác sĩ Trung y mà chú hai đã nói với con, tiểu Diệp, đây là cháu gái của tôi Trần Kiều Diệp."

Trần Kiều Diệp lúc này mới nhìn thấy Diệp Chước đang đứng bên cạnh chú hai của mình, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Cô gái này rất xinh đẹp, nhưng cô ấy có vẻ quá trẻ rồi không ...

Cô gái này có thể chữa bệnh...... Thật sự sao?

Diệp Chước chủ động chào hỏi Trần Kiều Diệp "Xin chào, tôi tên là Diệp Chước, cô có thể gọi tôi là tiểu Diệp cũng được."

“Tiểu Diệp, chào cô, mau ngồi đi.” Trần Kiều Diệp ra lệnh cho người hầu rót trà.

Diệp Trác ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi nói "Dẫn tôi đi xem bệnh nhân."

Trần Kiều Diệp do dự một chút rồi đáp, “Được.”

Cô gái nhỏ này tuy còn nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng là do chú Trần Đại Phong đưa đến, dù thế nào cũng phải nể mặt chú hai.

Trần Kiều Diệp đưa Diệp Chước đi tới phòng ngủ.

Phòng ngủ rất lớn, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Người đàn ông vốn đã gầy đến trơ xương, nằm im trên giường, trên người không còn chút dấu hiệu của sự sống.

Diệp Chước ngồi ở mép giường, đặt tay lên mạch máu tập trung bắt mạch.

Một lúc lâu sau, cô mới buông cổ tay người đàn ông ra, ngước mắt nhìn Trần Kiều Diệp "Cô Trần, trước khi bị bệnh chồng cô có từng đến vùng nhiệt đới không?"

Trần Kiều Diệp sững người một lúc, sau đó gật đầu, "Vâng! Chúng tôi đã đến Bolivia."

Diệp Trác gật đầu, “Đúng vậy, chồng của cô mắc phải một loại bệnh rất hiếm gặp, tên khoa học là bệnh Arnos, loại bệnh này bình thường rất khó lây nhiễm vào cơ thể người, thông thường ăn thịt sống sẽ lây truyền, hơn nữa nó chỉ có ở vùng nhiệt đới."

"Arnos?"

Diệp Chước nói: "Nói đơn giản thì đây là bệnh ký sinh trùng, toàn thế giới ghi nhận mới có ba ca mắc phải!"

"Nếu đó là bệnh ký sinh trùng thì tại sao chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra lại không tra ra?" Trần Kiều Diệp hỏi tiếp.

Diệp Chước tiếp tục nói: "Bởi vì trùng Arnos tuyến tính trong suốt, hơn nữa loại ký sinh này đặc biệt xảo quyệt, một khi ký sinh vào cơ thể con người, sẽ dung nhập vào máu thịt. Với kỹ thuật hiện tại, rất khó tìm được nó."

Căn bệnh này rất phổ biến ở thế giới trước mà Diệp Chước sống, nó giống như một loại bệnh cảm lạnh thông thường vậy.

Nhưng Diệp Chước không hiểu vì sao, trong thời kỳ này lại có người bị nhiễm loại bệnh này.

“ Nếu cô không tin, tôi có thể chứng minh cho cô xem.” Diệp Chước vén chăn lên, dùng tay trái ấn vào huyệt đạo trên ngực người đàn ông.

“Phốc!” Người đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, nôn ra một ngụm máu trên mặt đất sau đó lại hôn mê bất tỉnh.

Trần Kiều Diệp bị đọa sợ, một cái nhảy, “Máu! Máu!”

Diệp Chước tiếp tục nói: "Cô Trần, cô mau nhìn xuống đất đi."

Trần Kiều Diệp cúi đầu nhìn xuống đất, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, "Cái này! Đây là cái gì!"

Trong máu đỏ, có mấy con trong suốt, rất dài đang uốn éo, trông vô cùng đáng sợ.

“ Đây chính là trùng thể Arnos."

So với Trần Đại Phong cùng Trần Kiều Diệp đang hoảng loạn thì Diệp Chước ngược lại rất bình tĩnh.

"Cô Diệp! Cô Diệp! Xin hãy cô cứu chồng tôi! Hãy cứu anh ấy!" Trần Kiều Diệp sau khi thấy được một màn này đã nhanh chóng thay đổi cách xưng hô từ tiểu Diệp thành cô Diệp, điều này thể hiện sự tin tưởng của cô ấy đối với Diệp Chước.

"Cô Trần, cô yên tâm đi, tôi đã nhận lời đến đây thì nhất định sẽ cố gắng hết sức."

“Ở đây có giấy bút không?” Diệp Chước liền hỏi.

“Có! Có!” Trần Kiều Diệp vội vàng để cho người hầu đi tìm giấy bút đưa tới cho Diệp Chước.