Edit: Cá vàng nhỏ
Trong mắt Diệp Chước xẹt qua một tia giễu cợt, cô ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật tớ cũng muốn xinh đẹp, cũng muốn trang điểm! Nhưng hai cậu có biết không? Bây giờ tôi đang sống trong hoàn cảnh... Quên đi, cứ để tớ xấu xí mãi như thế này đi.
Cứ mãi "xấu xí" thế này?
Như vậy sao được chứ!
Lâm Ngũ Nguyệt sợ tới mức vội vàng lấy từ trong ví ra một xấp nhân dân tệ nhét vào tay Diệp Chước "Chước Chước, nếu cậu thiếu tiền, tớ có đây! Cậu có thể dùng số tiền này để mua mỹ phẩm làm đẹp bản thân! "
Diệp Chước cự tuyệt nói: "Không được, tớ không thể lấy tiền của các cậu được.”
"Cậu cứ cầm đi!" Tăng Nhu cũng lấy tiền nhét vào tay Diệp Chước, nắm chặt tay không cho Diệp Chước từ chối nói : " Ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ! Tớ và Ngũ Nguyệt hi vọng cậu có thể rạng rỡ như trước! Xinh đẹp! Mê hoặc vô số đàn ông."
Lòng tốt của hai người này Diệp Chước khó có thể chịu đựng được, đành phải "khó khăn" nhận tiền vậy. "Nhu Nhu, Ngũ Nguyệt, cảm ơn hai cậu! Các cậu thực sự là chị em tốt nhất của tớ!"
Nghe Diệp Chước nói như vậy trên mặt Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu xoẹt qua một tia trào phúng.
Đúng là đồ ngốc mà!
Cả một đời này nó chỉ có thể là một đứa ngu ngốc mặc cho bọn này sai khiến mà thôi!
Trong mắt Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu, Diệp Chước bây giờ không khác gì một con rối để mặc hai người bọn họ điều khiển.
Đúng là ngu ngốc đến đáng thương mà.
Họ bảo Diệp Chước đi về phía đông thì Diệp Chước cũng không dám đi về phía tây.
Nếu không thì Diệp Chước đã không bị hai người bọn họ xoay vòng vòng nhiều năm như vậy, làm cái cây ATM miễn phí cho bọn họ.
Lâm Ngũ Nguyệt thậm chí còn không thèm giả vờ, lông mày và đôi mắt của cô ta tràn đầy sự châm chọc, "Chước Chước, ngày mai cậu phải nhớ mua thêm mỹ phẩm và đồ trang điểm đấy nhá! Tớ và Nhu Nhu có việc phải làm, chúng tớ về trước đây."
“Được.” Diệp Chước khẽ gật đầu.
Nhìn bóng lưng của Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu rời đi, đôi môi đỏ mọng của Diệp Chước khẽ cong lên.
Lúc trước cô chưa bao giờ tin chuyện tự dưng có miếng bánh từ trên trời rớt xuống.Bây giờ thì cô thực sự tin rồi. Số tiền này cũng đủ để cô mua được hai loại thuốc quý cho mẹ mình.
Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu cùng nhau đến Mục gia.
Hai người họ nóng lòng muốn báo cáo tình hình bi thảm của Diệp Chước cho Mục Hữu Dung nghe.
"Hữu Dung, cậu cảm thấy vừa rồi tớ cùng Nhu Nhu ở bên ngoài nhìn thấy ai?"
“Ai?” Mộ Hữu Dung nhướng mắt lên làm bộ dáng của tiểu thư quyền quý.
Tăng Nhu nói: “ Là Diệp Chước đó! Cậu có biết cái đồ giả mạo, đồ không biết xấu hổ kia làm gì không? Cô ta làm nhân viên phục vụ trong quán ăn đó ! Cậu không thể tưởng tượng được bây giờ cô ta đáng thương đến mức nào đâu!"
Nghe vậy, Mục Hữu Dung đầu tiên không có chút hứng thú nào đột nhiên trở nên chăm chú nghe hẳn, khóe miệng cong lên một vòng giễu cợt, "Thật sao?"
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tăng Nhu nói tiếp: "Cô ta đeo cái tạp dề ở đằng trước đang bưng bê đồ ăn cho khách và chúng tớ còn chào hỏi cô ta nữa đó! Cô ta vẫn ngu ngốc như trước kia!"
Lâm Ngũ Nguyệt nói:""Cô ta vốn là một kẻ ngốc, là tu hú chiếm tổ! Cô ta làm sao mà so với Hữu Dung được. Hữu Dung nhà ta là phượng hoàng cao cao tại thượng còn Diệp Chước kia chỉ là đống bùn trên mặt đất mà thôi."
"Dù sao, Diệp Chước kia cùng tôi xem như cũng có một đoạn duyên làm chị em, thế nên tôi cũng đành tranh thủ chút thời gian đi thăm cô ấy vậy.” Mục Hữu Dung nói.
Diệp Chước bây giờ nghèo túng thành cái dạng này,
chỉ cần Mục Hữu Dung cô ra tay giúp đỡ, Diệp Chước nhất định sẽ rất cảm kích, biết ơn đối với cô.. Và rồi mọi chuyện cũng sẽ giống như kiếp trước, số phận của cô ta để cho cô mặc sức quyết định.
Đáy mắt Mục Hữu Dung tràn đầy tính toán.
"Vậy thì tối mai đi gặp cô ta được không?" Lâm Ngũ Nguyệt nói.
Mục Hữu Dung gật đầu, "Được."
*****
Sáng hôm sau, Diệp Chước vẫn dậy sớm chạy bộ, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc không chút biểu cảm gì.
Sự xinh đẹp này toát lên ba phần lạnh lùng.
Những người đi ngang qua cô đều quay lại nhìn, đôi mắt họ sáng lên một tia kinh diễm.
Chạy bộ xong, Diệp Chước thuận tiện ghé vào chợ mua ít thức ăn, sau đó trở về nhà nấu cơm canh.
Cô nấu ăn rất giỏi, Diệp Sâm ăn mà khen không ngớt miệng: "Cháu gái, cháu thật sự rất tuyệt vời! Cháo trứng muối và thịt nạc này còn ngon hơn nhiều so với những món ăn sáng ở mấy cửa hàng ngoài kia làm!"
Vừa dứt lời, Diệp Sâm giống như là nhớ ra cái gì đó lại nói tiếp: "Đúng rồi, buổi sáng nay có người gọi điện thoại tới tìm cháu đó."
“Là ai vậy cậu?” Diệp Chước hỏi Diệp Sâm.
“ Ông ta nói ông ta là chủ hiệu thuốc bắc An Khang.”
Diệp Chước đột nhiên nhớ tới lần trước mua thuốc cho mẹ đã để lại số điện thoại của cậu mình và nói có chuyện gì tìm cô thì cứ gọi vào số này, "Ông ta có nói gì không?"
Diệp Sâm nói: "Ông ấy nói rằng nếu con có thời gian rảnh rỗi thì trưa hôm nay đến hiệu thuốc của ông ta một chuyến."
“Được, cháu biết rồi.” Diệp Chước gật đầu.