Edit: Cá vàng nhỏ
Vào buổi tối, Diệp Chước vẫn như cũ đến sòng bạc cùng với Diệp Sâm.
Cũng giống như đêm qua, cô vẫn hành động một cách khiêm tốn, không khoe mẽ tài năng của mình.
Liên tiếp mấy ngày, Diệp Chước cùng Diệp Sâm
mỗi tối đều đến sòng bạc để chơi và giành được rất nhiều tiền.
Lê Thiên Đông cùng Sầm Thiếu Khanh cũng ở đây hằng đêm.
Lê Thiên Đông dựa vào lan can, cười nói: "Ngũ ca, cậu xem bị tôi nói trúng rồi đi! Cô ta mỗi đêm đều tới! Bây giờ mới có bao nhiêu tuổi mà lại chơi cái trò chơi may rủi như thế này, thật nực cười!"
Sầm Thiếu Khanh nhìn về phía chỗ kia, hơi hơi nhíu mày, “Vậy cậu cảm thấy tiếp theo thì cô ấy sẽ làm cái gì?”
Lê Thiên Đông dõng dạc nói:"Kế tiếp, cô ta sẽ luôn ở đó, dù mưa hay nắng thì vẫn cứ ở đấy cho đến khi cậu chú ý đến cô ta."
Sầm Thiếu Khanh đếm từng viên phật châu một, trên khuôn mặt thanh tú của anh hiện lên một biểu cảm khó tả.
Liệu mọi chuyện có phát triển theo hướng Lê Thiên Đông đã nói không?
Nghe có vẻ thú vị.
Những ngày này, việc kinh doanh của nhà hàng đồ nướng tốt một cách bất ngờ, khách ngồi kín hết bàn này đến bàn khác, thậm chí có lúc xếp hàng dài tấp nập để đợi bàn nữa.
Khi Diệp Chước bận rộn thì cô gái này không thích nói chuyện, chỉ chăm chú vào làm việc.
Chính bởi vì cô quá xinh đẹp nên bất kể cô làm gì thì nó cũng giống như một bức tranh khiến người ta nhìn thấy rất thuận mắt, nhìn mãi không muốn rời.
“ Bạn ơi, bạn có thể cùng tớ chụp một tấm ảnh được không?” Khi đồ ăn được dọn lên, một người con trai tuấn tú với nụ cười tỏa nắng đã lấy hết dũng khí để hỏi Diệp Chước.
Cậu ta đã đến nhà hàng này liên tục để ăn thịt nướng và cậu cũng đã để ý Diệp Chước trong nhiều ngày.
Dung mạo của Diệp Chước xinh đẹp, môi hồng răng trắng, dù không có trang điểm nhưng khuôn mặt ấy vẫn khiến bao chàng trai si mê.
Trên thực tế, những người như cậu ta đến đây vì vẻ đẹp của Diệp Chước cũng không ít.
Diệp Chước từ chối, "Xin lỗi, tôi không thích chụp ảnh."
“Vậy chúng ta có thể thêm WeChat được không?” Người con trai tiếp tục nói:" Tôi tên là Vương Húc, Vương trong ba hoành vương, Húc trong nhật đông thăng húc. Tôi là sinh viên năm cuối của Đại học Vân Kinh, đây là thẻ sinh viên của tôi, đừng lo lắng, tôi thật sự không phải người xấu!"
“Tôi không có điện thoại .” Diệp Chước thành thật nói.
Vương Húc trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, "Vậy, vậy thực xin lỗi."
“Không có việc gì.”
Tiền Lăng Ngọc cảm thấy rằng những ngày này có nhiều khách hàng hơn trước, mặc dù việc kinh doanh của cửa hàng họ trước đây cũng không tệ, nhưng trước đó mọi người đến đây đều không phải xếp hàng chờ đợi.
Chẳng lẽ là bởi vì Diệp Chước?
Dù sao thì từ khi Diệp Chước đến, lượng khách hàng của cửa tiệm không ngừng tăng lên mỗi ngày...
Hóa ra đẹp không phải là vô dụng mà nó còn là một lợi thế rất lớn.
Nghĩ đến đây, Tiền Lăng Ngọc nhìn Diệp Chước cũng trở nên dịu dàng hơn mấy phần, “Tiểu Diệp này, cháu nếu cảm thấy mệt thì có thể nghỉ ngơi một lát, không sao cả đâu, dì không phải loại người ép nhân viên làm việc, không quan tâm đến nhân viên của mình đâu."
"Dạ được, cám ơn dì."
“Không có gì.” Tiền Lăng Ngọc vỗ vỗ tay của Diệp Chước.
Lúc này, một thiếu nữ ăn mặc hàng hiệu đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy Diệp Chước đang thu dọn bàn ăn, liền dùng cùi chỏ đυ.ng vào cô gái tóc ngắn bên cạnh, có chút nghi hoặc nói: " Ê, nhìn xem đó là ai?"
Lâm Ngũ Nguyệt che miệng và nói một cách khó tin: "Trời ơi! Đó có phải là Diệp Chước không?"
"Đi, chúng ta qua đó đi xem một chút."
Hai người đều không thể tin được là Diệp Chước, mới có mấy ngày thôi mà Diệp Chước đã thay đổi quá nhiều.
“Diệp Chước?”
Diệp Chước hơi nhướng mắt, đôi mi mảnh như cánh bướm, hai người kia đều là sững sờ cả người, cái này, đây thật sự là Diệp Chước!
Trước mắt Diệp Chước hiện ra những thông tin của hai người này.
Hai người bọn họ lần lượt là Lâm Ngũ Nguyệt và Tăng Nhu.
Nguyên chủ trước nay luôn trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, mấy chuyện này có liên quan rất lớn tới hai người bọn họ.
Lâm Ngũ Nguyệt cùng Tăng Nhu chỉ là những gia đình khá giả ở cái Vân Kinh này, gia đình nhà bọn họ không thể so sánh với nhà họ Mục được.Vì vậy họ luôn ghen ghét với nguyên chủ, ghen tị với nguyên chủ không chỉ xuất thân tốt mà còn xinh đẹp như vậy, vì thế họ cố ý lấy lòng nguyên chủ, một mặt thì tìm lợi ích trên người nguyên chủ, một mặt là lợi dụng mối quan hệ bạn thân với nguyên chủ để cho cô ấy trở thành cây ATM phụ vụ nhu cầu bản thân họ.
Nguyên chủ là một người không có đầu óc chỉ cần bọn họ tùy tiện lừa gạt hai câu, cô liền đem tiền đưa cho họ ngay.
Hai người đều nói cô trang điểm đậm nhìn rất đẹp vậy nên nguyên chủ mỗi ngày đều trang điểm rất đậm...
Bọn họ nó nguyên chủ có dáng người rất đẹp mặc nên mặc những bộ đồ ngắn để lộ da thịt một chút nhìn rất cá tính. Thế nên những bộ quần áo hở hang trước kia đều là do bọn họ xúi giục để nguyên chủ mặc.....
“Có chuyện gì sao?” Diệp Chước hơi nhướng mắt.
“Không có việc gì, bọn tớ chỉ là muốn trò chuyện với cậu thôi." Lâm Ngũ Nguyệt nhếch mép nở nụ cười vô cùng giả tạo "Chước Chước, kể từ khi cậu rời đi, tớ và Nhu Nhu rất nhớ cậu đó. Đúng rồi, tại sao gần đây cậu thay đổi nhiều như vậy? Sao cậu lại không trang điểm như trước nữa? Nhìn như thế này xấu quá đi!"
Sau khi hiểu những gì Lâm Ngũ Nguyệt nói, Tăng Nhu lập tức gật đầu phụ họa nói:" Đúng vậy, Chước Chước, bây giờ trông cậu thật xấu xí! Mình và Ngũ Nguyệt suýt chút nữa là không nhận ra cậu luôn đó."