Chương 22

Edit: Cá vàng nhỏ

Chị Lưu cảm thấy những lời mà bà chủ mình nói

như kiểu không được suy nghĩ thấu đáo, càng giống như cố tình bôi nhọ danh dự của người ta, đánh giá người khác một cách phiến diện vậy. “ Cô cũng không thể nói như vậy chứ, nhỡ đâu con bé vẫn còn đang đi học thì sao ? Với lại thời buổi bây giờ có rất nhiều bạn trẻ làm việc trong kỳ nghỉ hè để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình mà.""

"Không, không thể nào." Tiền Lăng Ngọc kiên quyết nói: "Chị nhìn con bé đi, nó không thích hợp để học tập và nếu nó chỉ muốn thay thế Diệp Thư trong làm việc một tháng ở cửa hàng này thì tại sao nó phải làm việc chăm chỉ như vậy, rõ ràng là con bé đó muốn làm việc ở đây trong thời gian dài!"

Theo suy nghĩ của Tiền Lăng Ngọc, sở dĩ con bé Diệp Chước làm việc nghiêm túc như vậy là để

làm hài lòng bản thân bà, để bà tuyển thẳng con bé vào làm nhân viên chính thức của quán ăn và con bé muốn làm việc ở đây lâu dài.

Chị Lưu nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Diệp Chước, rồi đáp: "Tôi không có nghĩ như vậy...... Lăng Ngọc, cô suy nghĩ nhiều rồi đó."

"Tôi suy nghĩ nhiều cái gì chứ? Đây là sự thật! Chị Lưu, nếu chị không tin, chị có thể xem kết quả sau một tháng liền biết ngay thôi." Tiền Lăng Ngọc rất tự tin.

Diệp Chước rất siêng năng, cả đêm căn bản không lúc nào ngơi tay, chị Lưu thấy thế liền đưa cho cô một ly Coca có đá, "Lại đây, tiểu Diệp, uống chút nước nghỉ ngơi một lát đi."

“Cám ơn dì Lưu.” Diệp Chước đưa hai tay nhận lấy cái ly nước.

Thấy vậy, chị Lưu trong mắt lộ ra một chút tán thưởng.

Từ các hành động, chi tiết nhỏ thì ta có thể thông qua nó mà đánh giá về cách giáo dục và phẩm chất của một người.

Có thể nhìn ra, Diệp Chước được dạy dỗ vô cùng tốt!

Từ cái chuyện nhận đồ vật, khi người lớn đưa cho người nhỏ tuổi thứ gì đó thì người nhỏ tuổi phải nhận bằng cả hai tay, để tỏ lòng kính trọng người lớn tuổi.

Mà Diệp Chước vừa rồi lại dùng hai tay để tiếp nhận đồ vật.

Mãi cho đến một giờ sáng Diệp Chước mới tan làm.

Chị Lưu mới dặn dò vài câu với Diệp Chước: "Tiểu Chước này, cháu là con gái, đi đường nhớ cẩn thận nha."

"Cám ơn dì Lưu, cháu biết rồi à!"

Diệp Chước vừa đi ra khỏi tiệm thịt nướng, liền nhìn thấy Diệp Sâm đứng ở bên kia đường, vẫy tay với cô nói lớn: "Cháu gái! Ở bên này!"

Diệp Chước chạy nước qua chỗ Diệp Sâm, "Cậu, sao cậu lại tới đây?"

"Mẹ con nói con gái đi ban đêm không an toàn nên chị ý đã bảo cậu đến đây đón con về."

Diệp Chước gật đầu, trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Kiếp trước cô luôn là một người mạnh mẽ, cô thường là người bảo vệ người khác và đây là lần đầu tiên cô được bảo vệ bởi gia đình của mình ....

Loại cảm giác này.

Rất kỳ lạ.

Nhưng cô cũng không ghét nó.

“Vậy tối nay chúng ta vẫn đến đó chứ?” Diệp Sâm tiếp tục nói.

Diệp Chước tự nhiên biết đó là nơi nào, "Đi!"

Hiện tại Diệp Chước đang cực kỳ thiếu tiền, cô cần phải mua điện thoại di động, máy tính, thiết bị... và cần tiền để chuyển cả gia đình cô sống ở một chỗ khác để sống, căn nhà đó quá tệ rồi.

Chỉ với điện thoại di động và máy tính, cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa và làm được việc đại sự của mình rồi!

Trước mắt, cách để kiếm tiền nhanh nhất ngay bây giờ là thông qua sòng bạc.

“Đi thôi!” Diệp Sâm kích động nói: “Hôm nay chúng ta sẽ làm kinh đảo cái sòng bạc đó!"

Hai người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới sòng bạc.

Trong sòng bạc vẫn như cũ chật ních cả người.

Chỉ là đêm nay vận khí của Diệp Chước tựa hồ không tốt lắm.

Thất bại sáu lần liên tiếp.

Chỉ thắng có đúng một lần.

Diệp Sâm có chút nóng nảy nhìn Diệp Chước " cháu gái à, cháu hôm nay sao lại phát huy thất thường như thế chứ?"

Diệp Chước thản nhiên nói: "Mỗi lần đánh bạc người đều thắng đều được gọi là thần đổ mà cháu chỉ là một người bình thường mà thôi!"

Người bình thường có thể thắng hơn mười lần liên tiếp như đêm qua sao? Đùa người đấy à!

Diệp Sâm gãi gãi đầu.

Ông hoài nghi Diệp Chước là đang lừa gạt mình nhưng mà ông lại không có chứng cứ.

“Tại sao thua thảm như vậy? Đêm qua không phải là rất lợi hại sao?” Lê Thiên Đông, ánh mắt vô tình quét qua nơi có Diệp Chước, anh khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Kể từ buổi gặp Diệp Chước ở Mục gia thì hai đêm liên tiếp anh đều thấy Diệp Chước ở đây, nếu nói cô là không cố ý thì anh thật sự không tin được!

Còn có một bóng người khác đứng ở ngay bên cạnh Lê Thiên Đông, trên thân che phủ hàn quang nhàn nhạt, làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Nghe được lời nói của Lê Thiên Đông, phật châu trong tay vị đó dừng lại, các đốt ngón tay như ngọc đang bấm từng hạt phật châu làm nổi bật đường nét rõ ràng của các khớp ngón tay, đặc biệt nhìn mê người.

“ Cô ấy là cố ý.” Nói đến đây, vị đó hơi nhướng mắt, bởi vì đội mũ nên người khác chỉ có thể nhìn thấy được cái cằm trắng nõn.

“Cố ý?” Lê Thiên Đông vẻ mặt khó hiểu.

"Cô ấy thua tổng cộng sáu lần, nhưng số tiền thua trong sáu lần này không nhiều hơn một nửa số tiền cô ấy thắng."

Lê Thiên Đông không thể tin được nhìn Sầm Thiếu Khanh, sau đó mới phản ứng lại, "Cô ấy sợ thu hút sự chú ý của sòng bạc sao?"

Sầm Thiếu Khanh khẽ gật đầu.