Chương 17

Edit: Cá vàng nhỏ

Chu Sương lại có hối hận vì biểu hiện lúc ở Mục gia của mình không có tốt," Mẹ, vừa rồi con hẳn là nên đem những số tiền kia hung hăng nện ở đầu Mục Đại Binh để cho đầu hắn nở hoa luôn!"

Thân là Quyền môn chủ mẫu của Sầm gia, Chu Sương đi tới chỗ nào cũng là được người nịnh nọt lấy lòng.

Chưa bao giờ bà phải chịu cảnh sỉ nhục như ngày hôm nay cả.

Nhưng mà mới vừa nãy bà quá tức giận, căn bản là không có suy nghĩ nhiều như vậy.

"Loại người như vậy thì quan tâm làm gì! Đừng giận!" Sầm lão thái thái liền an ủi Chu Sương, “Bọn họ hôm nay có mắt không biết nhìn đâu là vàng là ngọc, sau này bọn họ chắc chắn sẽ hối hận thôi."

“ Ừm, mẹ nói vậy cũng đúng .”

Chu Sương gật đầu, nghĩ đến đây, bà cũng không có tức giận như vừa nãy nữa.

Nói xong, Chu Tương tiếp tục nói: "Cuộc hôn sự này xem như thất bại, mẹ, vậy bao giờ chúng ta trở về kinh thành?”

Ban đầu, họ đến vì cuộc hôn ước này.Bây giờ hôn ước đã hủy bỏ. Bọn họ lại ở tại Vân Kinh này cũng không còn ý gì nữa.

“Không, mẹ không muốn trở về.” Sầm lão thái thái lắc đầu, “Vân Kinh là một nơi địa linh nhân kiệt, khẳng định ở đây có không ít thiếu nữ ưu tú, mẹ muốn ở đây chọn cho Thiếu Khanh một người vợ xinh đẹp, tiếp đó nở mày nở mặt trở lại kinh thành,

thuận tiện để Mục gia bọn họ xem, cháu dâu Sầm gia chúng ta so Mục Hữu Dung nhà bọn họ ưu tú gấp trăm lần không phải là gấp một ngàn lần, gấp một vạn lần mới đúng!”

Sầm lão thái thái sinh ra và lớn lên ở Vân Kinh, tổ tiên của bà cũng ở đây, đối với nơi này bà có rất nhiều tình cảm dành cho nó.

Thiên kim danh viện ở kinh thành mặc dù xinh đẹp,

nhưng bà luôn cảm thấy họ thiếu thiếu một thứ gì đó.

Cưới cháu dâu thì vẫn là cưới ở thành phố Vân Kinh nơi bà từng sinh ra thì có chút thân thiết hơn.

“ Mẹ nói rất đúng! Chúng ta ở tại Vân Kinh chọn Thiếu Khanh một cô vợ tốt cũng được! Đến lúc đó, xong chuyện của tụi trẻ, chúng ta sẽ quay về kinh đô cũng chưa muộn!" Chu Sương cười nói: “ Mẹ, con ủng hộ ý kiến của mẹ!”

Sầm lão thái thái giống như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói tiếp: "Đúng rồi, cái tin Sầm thị lâm vào khủng hoảng tài chính là con để cho người truyền tin sao?”

“Không phải.” Chu Sương lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu nói: “Mẹ, con còn tưởng rằng là mẹ cố ý truyền tin giả ra ngoài để thử lòng Mục gia!”

Nếu không nhờ có tin giả này, bọn họ làm sao có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của Mục gia chứ!

Sầm lão thái thái nói:"Cũng không phải mẹ làm!”

Chu Sương nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói:“không phải mẹ cũng không phải con vậy đó là ai?”

" Là con làm."

Lời vừa dứt, một bóng người cao gầy từ bên ngoài đi vào, mặc một bộ trường bào kiểu cũ, tay nắm lấy một chuỗi phật châu màu đỏ tươi, đuôi mắt có nốt ruồi son làm tăng thêm ngàn vạn phong tình.

Bộ dạng này, bề ngoài so con gái còn tinh xảo hơn ba phần.

“Thiếu Khanh đã trở về rồi à!”

Chu Sương cười cười nhìn Sầm Thiếu Khanh.

Hai mẹ con nhìn qua rất giống nhau, vì Chu Sương bảo dưỡng vô cùng tốt nên bọn họ so với mẹ con thì càng giống như chị em ruột hơn.

"Thiếu Khanh, cái tin tức Sầm thị bị khủng hoảng tài chính là do cháu làm à?” Sầm lão thái thái nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh.

Sầm Thiếu Khanh khẽ gật đầu, nắm vuốt phật châu nói:"Mục gia bên kia có phản ứng gì?”

Chu Sương cau mày nói: ""Mắt chó coi thường người khác! Nghe tin Sầm gia chúng ta lâm vào khủng hoảng tài chính, liền lập tức cùng chúng ta phủi sạch quan hệ! Thậm chí còn lấy ra 200 nghìn nhân dân tệ ra để vũ nhục chúng ta!”

Nghe vậy, Sầm Thiếu Khanh trên mặt vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.

Không ngạc nhiên, không tức giận.

Như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

"Thiếu Khanh, sao con không có phản ứng gì cả vậy? Bà con và mẹ vì con mà khổ sở nhiều như vậy đó!"

Sầm Thiếu Khanh quay lại nhìn về phía Chu Sương

"Giận một người như vậy sẽ chỉ hạ thấp địa vị của chính mình hơn thôi. Hơn nữa, con đã sớm nói thiên kim Mục gia không phải đối tượng phù hợp chỉ là mẹ và bà cứ khư khư cố chấp.”

“Chúng ta khư khư cố chấp là vì ai? Còn không phải là vì con sao? Tiểu tử thúi con là người không có lương tâm sao?” Chu Sương tức giận nói.

Sầm Thiếu Khanh mím chặt môi mỏng, trên mặt hiện ra dáng vẻ mấy phần bất đắc dĩ.

Biểu cảm đó làm cho Chu Sương trông giống như bà là một người vô lý vậy.

"Thiếu Khanh," Sầm lão thái thái quay đầu nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh “Con thành thật nói cho bà biết trong lòng con đến cùng đã có người khiến con thầm thương trộm nhớ hay chưa? Trong lòng con nếu đã có người thì lão bà này cũng không cần phải lo lắng nữa , để bà được yên tâm phần nào đi Thiếu Khanh!"

Sầm lão thái thái thật sự lo lắng.

Sầm gia đời thứ ba chỉ có một người con trai duy nhất là Sầm Thiếu Khanh mặc dù Thiếu Khanh là con thứ năm nhưng bốn người trước đều là con gái, mà hết lần này tới lần khác Sầm Thiếu Khanh mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật, bà sợ Sầm gia sau này không có ai nối dõi tông đường, bà cũng sợ trước khi nhắm mắt xuôi tay cũng không biết nói thế nào với tổ tiên của Sầm gia nữa.