Edit: Cá vàng nhỏ
Nếu không phải 25 năm năm trước, Sầm gia giúp đỡ cho Mục gia 100 nghìn nhân dân tệ này thì liệu Mục gia có thể có bây giờ không?
Vậy mà bây giờ Mục gia lại dùng 200 nghìn nhân dân tệ để làm sỉ nhục Sầm gia.
Thực sự là nực cười!
“ Vậy em dâu muốn bao nhiêu? Nói con số cụ thể đi!” Mục Đại Binh cắn răng, híp mắt nói:"Bất quá, Chu Sương, em tốt nhất là không phải loại người không biết xấu hổ! Cái gì cũng phải có giới hạn nhất định!"
Chu Sương lấy từ trong túi ra một khối ngọc bội khác, hung hăng đập xuống đất, "Được, nếu nhà họ Mục đã kiên trì hủy bỏ hôn ước như vậy ta thì chúng tôi cũng đành chấp nhận, từ nay về sau, hôn ước của hai nhà chúng ta sẽ vô hiệu! Tốt nhất là Mục gia các người đừng có mà hối hận!"
Hối hận?
Chu Sương thật sự cho rằng Sầm gia là cái gì, bánh trái thơm ngon sao?
Trong mắt Mục Hữu Dung hiện lên vẻ châm chọc, "Dì à, xin dì cũng hãy nhớ kỹ những hành động và lời nói của dì ngày hôm nay, tuyệt đối đừng nên hối hận và làm ra những việc không giữ lời hứa điều đó sẽ dẫn tới mất mặt xấu hổ đó nha."
Mục Hữu Dung cũng không muốn dính dáng gì đến một gia đình sắp phá sản như gia đình họ Sầm.
Nếu muốn cắt đứt quan hệ tất nhiên là phải cắt đứt một cách triệt để và sạch sẽ mới được.
Miễn cho sau này, Sầm gia lại có ý đồ xấu gì đó.
Mục Đại Binh sau đó lấy từ trong ví ra một ít nhân dân tệ đặt lên khay: "Lão thái thái, em dâu, dù sao hai nhà chúng ta cũng có giao tình nhiều năm, số tiền dư này cũng coi như là một chút tâm ý của tôi đi ha." Các người cô nhi quả mẫu sống ở bên ngoài cũng không dễ dàng, sau này nếu thật sự sống không nổi, phải ngủ ngoài trời đầu đường xó chợ thì vẫn có thể đến Mục gia chúng ta ở cũng được! Vừa vặn trong nhà còn một ít phòng trống dành cho bảo mẫu nếu mọi người không chê thì có thể tới đó ở, coi như là Mục gia chúng tôi làm từ thiện đi!"
Nếu đều đã vạch mặt như vậy thì không cần thiết phải diễn trò để làm gì, ngược lại hôm nay Sầm gia chỉ là đang sa cơ thất thế mà thôi.
Chu Sương cầm lên một khối ngọc bội khác, quay người đỡ Sầm lão thái thái, trên mặt tức giận nói: "Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Sầm lão thái thái dù sao cũng đã từng này tuổi gặp qua vô số chuyện, mặc dù đang rất tức giận nhưng cũng không biểu hiện gì ra ngoài.
“Em dâu, em quên lấy tiền rồi!” Mục Đại Binh bảo người hầu đem tiền đưa qua.
Chu Sương hơi hơi quay đầu,lần đầu tiên trong đời nói ra câu thô tục,"Sầm gia chúng tôi cũng không thiếu số tiền này! Số tiền này chúng tôi cho Mục gia mua quan tài mà dùng!"
Mục Đại Binh trực tiếp cười ra tiếng, vỗ tay nói:"
"Được, tốt, tốt! Có cốt khí! Có cốt khí! Hôm nay tôi rốt cục hiểu được cái gì gọi là nghèo chỉ còn lại cốt khí!”
Nếu thái độ của nhà họ Sầm có thể hạ thấp một chút, biểu hiện hèn mọn một chút, tương lai Sầm gia các người có ngủ đầu đường xó chợ không còn nơi nào để đi, ông vẫn có thể tỏ ra thương xót mà bố thí một chút.
Bây giờ có vẻ như không cần điều đó chút nào!
Thật là một đám không biết phải trái, không biết điều gì cả!
Về sau Sầm gia có sống hay chết, đều cùng ông không có một chút liên quan.
Chu Sương đỡ Sầm lão thái thái đi ra cửa bên ngoài.
Một chiếc xe thương vụ tầm thường đậu ở cửa đến biển số cũng không có.
Nhìn thấy Chu Sương cùng lão thái thái trở lại, tài xế vội vàng xuống xe mở cửa, "Lão phu nhân, phu nhân."
Chu Sương trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nói: "Trở về trang viên đi, nói cho chú Lâm bảo bọn họ không cần lại tới đây nữa đâu."
“Chú Lâm và những người khác sắp tới rồi.” Người trợ lý ngồi ở ghế phụ quay người lại nói.
Vì lần này nhận thân này, Sầm gia chuẩn bị rất nhiều sính lễ, nhờ quản gia là chú Lâm trực tiếp mang từ kinh thành đến.
Tính thời gian, vừa lúc là hôm nay đến nơi.
"Bảo họ quay lại con đường họ đã đến đi."
Sầm lão thái thái cùng Chu Sương ngồi ở ghế sau,
ai cũng không nói lời nào, áp suất không khí trong xe nhất thời giảm xuống cực thấp.
Mãi cho đến khi xe đến trang viên, Chu Sương mới đỡ Sầm lão thái thái vào nhà, sau đó tức giận nói: "Thật quá đáng! Thật quá đáng mà! Con như thế nào cũng không nghĩ đến Mục Đại Binh ông ta lại là loại này người mắt chó coi thường người khác như vậy!"
Sầm lão thái thái vỗ vỗ tay Chu Sương:"Được rồi, được rồi! Đừng nóng giận, Thiếu Thanh muốn cưới cô gái như thế nào mà chẳng được? Chỉ là con bé Mộ Hữu Dung kia, không có phúc hưởng làm con dâu nhà họ Sầm chúng mà thôi! Lại nói nhà họ sao có thể xứng với nhà chúng ta mà con bé càng không thể xứng với Thiếu Khánh được! Thật tốt là gia đình chúng ta đã nhìn thấy bộ mặt thật của Mục gia bọn họ qua chuyện này."
Mục Hữu Dung mặc dù cũng coi như có chút xinh đẹp, nhưng so với những thiên kim chính thống danh viên ở kinh thành thì con bé đó còn kém hơn xa mấy trăm nhà ở đó!
Có bao nhiêu người có mong ước trong đầu đều muốn gả cho Sầm Thiếu Khanh, nhưng hết lần này tới lần khác Mục Hữu Dung lại có mắt nhưng không biết nhìn thì cũng đành thôi vậy.