Edit: Cá vàng nhỏ
Chu Sương cười lên, "Anh Mục, chị dâu, ý của mẹ em là chúng em đến đây để bàn chuyện của hai đứa nhỏ, bây giờ hai đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy, sớm quyết định cho hai đứa yên bề gia thất thì chúng em cũng thấy yên tâm phần nào.”
" Dì à, đây là chuyện trọng đại cả đời của cháu, cha mẹ cháu cũng không làm chủ được." Mục Hữu Dung nói tiếp: “ Dì cũng đừng làm khó cha mẹ cháu, nếu hai người đã đi đến đây hôm nay thì cháu cũng nói rõ ràng luôn một thể, bây giờ cháu chỉ muốn học tập cho thật giỏi, cũng không muốn bị chuyện khác làm cho phân tâm nên việc hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà chúng ta là việc nên làm, dù sao đây đã là thế kỷ 21 rồi cũng không còn là hôn nhân sắp đặt thời phong kiến nữa."
Nghe vậy, Chu Sương ngơ ngẩn cả người.
Sầm lão thái thái cũng sửng sốt.
Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm Mục Hữu Dung.
Mục Hữu Dung nói tiếp: “Cháu tin tưởng Sầm tiên sinh về sau sẽ tìm được cô gái xứng với anh ấy hơn cháu nhiều.”
Cô không thể để cho cái loại người vô danh như vậy có cơ hội trèo cao được.
Mục Đại Binh có chút ngượng ngùng đứng lên nói:" “Lão thái thái, em dâu, cháu gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nói chuyện không biết nặng nhẹ , nếu có lời gì đắc tội mong hai người lượng thứ, xin hai người đừng chấp nhặt với con bé.”
"Ba, con đã trưởng thành rồi! Con có quyền lựa chọn!"
Mục Hữu Dung nhìn về phía Mục Đại Binh với vẻ mặt kiên định.
Mục Đại Binh nói tiếp: “Tôi cũng chỉ có mỗi một đứa con gái, bình thường do chiều chuộng quá khiến con bé có chút kiêu ngạo, kỳ thực tôi là ba của con bé nhưng cũng có một số chuyện chính người làm ba như tôi cũng không thể nào tự làm chủ được. Nếu đứa nhỏ đã không muốn, vậy thì những người làm ba làm mẹ như chúng tôi cũng không ép buộc được. Tục ngữ có câu, dưa hái xanh không ngọt, vậy nên cái hôn ước này coi như bỏ đi."
Chu Sương trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười khéo léo, " Anh Mục, hủy hôn ước không phải là trò chơi của trẻ con mà anh nói hủy là hủy được, hai nhà chúng ta có nhiều năm giao tình, hơn nữa trước lúc Hải Phong lâm chung đã đặc biệt giao phó cho chúng ta nhất định phải thực hiện được mối hôn ước này......”
Sầm Hải Phong là một người trọng thủ chữ tín, ông cùng với Mục Đại Binh tình như thủ túc.
Mặc dù Sầm gia của hiện tại đã ở vị trí cao không phải là một gia tộc mà một cái Mục gia nho nhỏ này có thể với tới nhưng Sầm gia vẫn như cũ hứa hẹn thủ tín!
Không nghĩ tới...... Mục gia lại muốn từ hôn.
Hơn nữa, Mục Hữu Dung nói gần nói xa đều ở đây đều lộ ra rằng Sầm gia đang trèo cao không xứng với cô ta.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Phản ứng của Mục Đại Binh nằm ngoài dự đoán của Chu Sương.
Thật là mặt dày vô sỉ!
"Em dâu à" Mục Đại Binh ngẩng đầu nhìn về phía Chu Sương nói:" Làm người phải tự biết mình, có một số việc chúng tôi đã nói rất rõ ràng, hai người cũng là người thông minh, làm sao giả bộ hồ đồ?"
Sau khi nói xong, Mục Đại Binh tiếp tục mỉa mai:" Tôi biết Sầm gia các người bây giờ đang lâm vào khủng hoảng tài chính và tôi thậm chí còn nhớ rằng khi Mục gia của chúng tôi gặp khó khăn chính Sầm gia đã ra tay giúp chúng tôi nhưng tôi không chấp nhận việc các người dùng điều này để tới đây thi ân cầu báo, đây không phải hành vi quân tử!”
Sầm gia lâm vào khủng hoảng tài chính sao?
Sầm gia từ lúc nào mà lâm vào khủng hoảng tài chính vậy?
Hóa ra nhà họ Mục vì điều này mà muốn hủy bỏ hôn ước?
Chu Sương híp mắt.
Mục Đại Binh ngoắc tay gọi người hầu bưng một cái khay phủ khăn đỏ đến, "Em dâu, trước kia khi nhà họ Mục của chúng tôi gặp nạn, Hải Phong đã cho chúng tôi 100 nghìn nhân dân tệ. Bây giờ, Mục gia của chúng tôi và sẽ trả lại cho các người gấp đôi . . . ”
Trước kia Sầm Hải Phong cho bọn họ 100 nghìn nhân dân tệ. Bây giờ bọn họ trả lại tận 200 nghìn nhân dân tệ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ lắm rồi!
Mục Đại Binh vừa nói, vừa mở tấm vải đỏ trên khay ra.
Chỉ thấy trên khay toàn bộ đều là những xấp tiền nhân dân tệ mới toanh cùng với một khối ngọc bội, ngọc bội hình dạng là một con rồng.
Chu Sương ngẩng đầu nhìn Mục Đại Binh.
Mục Đại Binh hiện tại không giống như ngày đầu tiên mà bà gặp nữa.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà sẽ không bao giờ tin người trước mặt mình là Mục Đại Binh!
Hóa ra thời gian thực sự có thể thay đổi một con người.
Trước kia Mục gia cùng Sầm gia quyết định kết thông gia với nhau không phải là Sầm gia cưỡng cầu mà là do chính Mục Đại Binh tự mình hứa.
Bây giờ vì tin đồn rằng Sầm gia đang gặp khó khăn về mặt tài chính liền muốn cùng Sầm gia phủi sạch quan hệ, đưa ra yêu cầu từ hôn nhưng hết lần này tới lần khác họ vẫn còn bày ra một bộ mặt đại nhân đại nghĩa như vậy.
Như thể lật lọng, quả thực là đạo đức giả đến cực điểm!
Thấy Chu Sương không nói gì, Mục Đại Binh cau mày,
“Như thế nào? Quá ít? Đây chính là 200 nghìn nhân dân tệ đấy! Em dâu, đừng có mà lòng tham không đáy.”
200 nghìn nhân dân tệ này vẫn còn chê ít.
Đây thật là một chút xấu hổ cũng không có mà.
Chu Sương nhìn Mục Đại Binh quát " Mục Đại Binh! Anh chính là cái đồ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, đồ vong ân phụ nghĩa!”