Chương 8

Không nghĩ tới lá gan của cô lại to như thế, còn nói bọn họ là người tốt nữa.

Tiểu lưu manh sờ sờ mũi, bởi vì đột nhiên được khích lệ mà có chút ngượng ngùng, lúng túng.

Bọn họ đứng một lúc không thấy Tiền Nguyên Nguyên đi ra, lúc này mới hơi nghi nghờ mà gõ cửa, “Anh Tiền?”

Bên trong không có tiếng động, lúc này hai người họ mới cảm thấy có chút không đúng, vừa có ý định vặn tay nắm cửa mà đi vào, thì phát hiện không biết từ lúc nào mà cửa đã bị khóa trái từ bên trong. Liền lấy tay đập vào cánh cửa, vừa đập vừa gọi to vài tiếng “Anh Tiền ?”

Động tĩnh của hai tên này lập tức dẫn đến sự chú ý của vài tên lưu manh khác đang canh giữ ở tầng hai , toàn bộ người ở chỗ này đều bước nhanh tới.

Tên lưu manh đang gõ cửa lúc này mới lùi lại phía sau hai bước, giơ chân lên muốn đạp cửa xông vào. Lúc đang định giơ chân lên đạp cửa thì tay nắm cửa lại khẽ chuyển động một chút, một tiếng “cạch” phát ra từ bên trong làm cho cánh cửa mở ra.

Gương mặt bầm tím xuất hiện ở cửa không phải Tiền Nguyên Nguyên thì là ai chứ?

Tên lưu manh nhanh chân bước đến, vẻ mặt của những tên khác cũng vô cùng lo lắng nhìn về hướng Tiền Nguyên Nguyên, “Anh Tiền, anh không sao chứ .... ??? !!”

Không phải là vì đối phương kinh ngạc, mà là vì những người khác sau khi nhìn thấy gương mặt của Tiền Nguyên Nguyên, đều đồng thời mở to mắt.

Bộ dáng của Tiền Nguyên Nguyên lúc này giống như là bao cát vừa bị người ta đấm xong vậy, xương trán, xương hàm và khóe miệng đều bị người ta đánh cho tím bầm . Mắt phải còn bị người ta đánh cho thành một quầng thâm.

Đây .... đây là tình huống gì vậy ?

Mặc dù những lúc Tiền Nguyên Nguyên tham gia đấu quyền anh cũng gặp qua rất nhiều loại người tàn nhẫn, nhưng bị đánh cho thảm như vậy thì đây vẫn là lần đầu tiên.

“Còn nhìn cái gì mà nhìn” Trên mặt Tiền Nguyên Nguyên đều đã tái xanh, trên trán đầy mồ hôi, lấy tay che lại cánh tay bên phải, vừa tựa vào khung cửa vừa nhìn bọn lưu manh nói: “Còn không mau lái xe đưa tao đi bệnh viện?”

Không nhìn thấy chân phải và tay phải của anh ta đều trật khớp rồi sao?

Lúc này đám lưu manh mới bừng tỉnh, sau đó bọn họ mới đỡ lấy Tiền Nguyên Nguyên đi xuống dưới lầu.

Đợi bọn họ đi rồi, những người còn lại đều quay đầu nhìn vào trong phòng nghỉ của Tiền Nguyên Nguyên.

Ở bên trong bàn trà đã bị lật đổ, dưới đất đầy những mảnh vụn thủy tinh. Chiếc sô pha đơn cũng bị chặt đứt làm đôi, ngã vào một bên.

Giống như vừa trải qua một trận đánh khiến trời đất u ám.

Nhưng ...

“A Tứ.” Một đàn anh quay đầu nhìn về phía tên lưu manh vẫn luôn canh giữ ở cửa, cau mày hỏi “anh Tiền bị đánh thành dạng này, mày ở bên ngoài canh cửa mà không nghe thấy một chút tiếng động ở bên trong sao?”

“Không có.” A Tứ lắc đầu. “Anh Hưng, nếu như em nghe được, chẳng phải sẽ lập tức mà lao vào hay sao?”

Cũng đúng.

Người được kêu là anh Hưng gật gật đầu. A Tứ cũng không cần nói dối trong việc nhỏ này.

Anh ta tùy ý vẫy vẫy cánh tay. Sau đó lại tiếp tục nói, “Tụi mày nhanh chóng đi thay toàn bộ đồ đạc đã bị hư hỏng ở trong phòng đi.”

Bọn họ “dạ” một tiếng , lập tức bắt đầu thu dọn.

Gia đình của Tiền Nguyên Nguyên cũng có điều kiện tương đối tốt, cho dù ở lại chỗ này cũng không bạc đãi chính mình, các loại bàn trà hay sô pha đơn đều là gỗ đặc, chỉ có một người thì sẽ khiêng không nổi. Phải đến hai người khiên mới nâng lên được.

Anh Hưng đứng ở một bên nhìn, không nhịn được mà đưa tay gõ gõ vào cánh cửa, cảm thấy hiệu quả cách âm của nơi này cũng không phải là tốt, sao A Tứ lại không nghe thấy?