Chương 7

Tiền Nguyên Nguyên: ???

Giọng điệu khi nói lời này ... sao lại giống như “chú của anh nhờ tôi gọi anh về nhà ăn cơm.”

“Nhưng mà ....” Tô Tái Tái lại dừng một chút, mỉm cười lễ phép nói với Tiền Nguyên Nguyên, “hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý.”

“Tôi cảm thấy nên để anh về sau cũng không dám leo nên nóc nhà mà lật ngói mới đúng.”

Anh Tiền: ??

******

Lúc này tên lưu manh đảo mắt lên trên võ đài thấy trận đấu đã kết thúc, liền đi lên trên lầu tìm anh Tiền. Còn chưa đi lại gần liền thấy đồng bọn đang đứng ở trước cửa, lại liếc nhìn vào cánh cửa đằng sau hỏi: “Cô gái vừa nãy đi vào vẫn còn ở bên trong à?”

Đồng bọn đang canh giữ cửa liền nhún vai.

“Đi vào bao lâu rồi.”

“Tầm 10 phút rồi.” Đồng bọn trả lời.

Nghe xong tên kia liền gật đầu, đang định ở chỗ này đợi một lát thì gõ cửa, tay nắm cửa liền bị mở ra từ bên trong, cả hai người bọn họ đều cùng nhìn qua. Thì ra là Tô Tái Tái.

“Ồ? Lúc này Tô Tái Tái rất tự nhiên mà đóng lại cánh cửa một lần nữa, đóng xong thì mới một bên lấy ra khăn tay, một bên nhìn qua hai tên lưu manh nói: “Hai người vẫn còn đợi ở đây à? Tiền Nguyên Nguyên đã nói rồi, anh ta đang muốn yên tĩnh một chút, hai người tạm thời đừng đi vào quấy rầy anh ta.”

Tên lưu manh tới gọi Tiền Nguyên Nguyên chuẩn bị cho trận đấu đã hỏi lại Tô Tái Tái: “Anh Tiền nói như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Tô Tái Tái một bên gật đầu với anh ta, một bên còn đang cẩn thận lau tay. Dừng một chút cô lại hơi nghiêng nghiêng đầu, nghĩ một lúc lại nói “Đại khái ….là quá cảm động?”

Cô vừa nói ra lời này, hai tên lưu manh đã đưa mắt liếc nhau một cái.

Bọn họ đều biết Tô Tái Tái đến đây là để đưa thư, hiện tại nghe thấy lời nói như vậy thì cũng không phải không có đạo lý.

Thậm chí trong đầu bọn họ bỗng dưng hiện lên rất nhiều cảnh tượng về tình cảm gia đình ấm áp như trong các bộ phim.

Hơn nữa trên mặt Tô Tái Tái còn hiện lên vẻ mặt rất chân thành, ngay cả một chút dấu vết của sự giả dối cũng không có, liền gật đầu nói “Vậy cũng được, có cần kêu người đưa cô ra ngoài không?”

Dù sao cũng là người trong nhà anh Tiền gọi tới làm việc, nơi này tốt xấu lẫn lộn, nếu như gặp phải một tên không ra gì nhìn thấy cô gái này xinh đẹp, miệng lưỡi không sạch sẽ còn muốn động tay động chân, lúc đấy mặt mũi của anh Tiền còn biết để ở đâu.

“Không cần, tôi tự mình đi ra ngoài cũng được.” Tô Tái Tái lắc đầu từ chối, dừng một chút mà bổ sung thêm một câu “Cảm ơn anh nha, hai người là người tốt. Nếu như có cơ hội, thì cố gắng học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước.”

“?” Hai tên lưu manh bỗng chốc ngây ngốc, cũng không biết tại sao lại bị câu nói “hai người là người tốt” làm cho ngẩn người, hoặc là bị câu nói “học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước” làm cho chấn kinh rồi.

Dù sao đi nữa đợi tâm thần khôi phục lại, Tô Tái Tái cũng đã lau tay sạch sẽ, chiếc khăn tay nhỏ cũng bị vứt xuống bên dưới.

Hai tên lưu manh thu lại ánh mắt, nhìn nhau một hồi thì đều nhún vai, thừa dịp Tiền Nguyên Nguyên vẫn chưa đi ra, liền ở bên ngoài nói đôi ba câu chuyện phiếm.

“Không biết người nhà anh Tiền nghĩ gì nữa, lại để một cô gái như vậy tới đưa đồ.” Một trong hai người nói, không tán đồng mà lắc đầu.

Tên còn lại cũng tán thành mà gật đầu, cảm thấy tên kia nói cũng có lý.

Tô Tái Tái cả về bộ dáng, giọng điệu, vừa nghe xong đã cảm thấy cô là loại nữ sinh từ nhỏ lớn lên trong trường học, phẩm hạnh ưu tú, là tấm gương sáng luôn dẫn đầu trong mọi hoạt động. Vừa rồi lúc bọn họ vây quanh cô, còn có cảm giác sẽ làm cho cô sợ hãi mà khóc lên.