Chương 2: Nguyên chủ

A Xu rất không rõ, nguyên chủ vì sao lại lựa chọn tử sát?

Tự sát là hành vi hèn nhát nhất trên thế giới này, kiếp trước ở Ma giáo, dù cho cô sống gian nan như thế nào, cũng không nghĩ tới việc tự sát để kết thúc mọi chuyện.

Bởi vì tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là, kẻ thù của cô cùng với những người đã hại cô lưu lạc nơi địa ngục lại còn sống.

Đây là điều cô không thể chấp nhận.

Kiếp trước cô chính là dựa vào chấp niệm này để tiếp tục kiên trì.

Nói tóm lại, chết có thể, nhưng trước khi chết nhất định phải tiễn kẻ thù của mình một đoạn đường xuống suối vàng.

Đang lúc A Xu nghĩ như vậy, cô đột nhiên cảm nhận được trong thân thể có thứ cảm xúc gì đó đang dao động kịch liệt.

Cùng lúc đó, ký ức hai mươi năm qua của nguyên chủ, tất cả đều xuất hiện ở trong đầu của cô.

Nguyên chủ cũng giống như cô, tên gọi Giang Xu.

Chẳng qua tên của cô là tự mình đặt, tên của nguyên chủ là viện trưởng cô nhi viện đặt cho cô.

Lúc Tiểu Giang Xu tám chín tháng tuổi bị kẻ thù của cha mẹ ôm đi, ném vào trong cô nhi viện.

Bởi vì từ nhỏ cơ thể gầy yếu, trong thế giới trọng sức mạnh này, trong cô nhi viện lại không có người bảo vệ, Tiểu Giang Xu chịu đủ loại áp bức.

Cũng may đầu óc của cô còn coi như thông minh.

Một đường sống sót, nghiêng nghiêng ngả ngả, sống tới hơn hai mươi tuổi, không chỉ thi đậu được trung học phổ thông trong mơ của mình, còn làm bạn học cùng lớp với hotboy trường mà mình thầm mến.

Mọi thứ thay đổi chỉ vì một bức thư tình.

Thân là cô nhi, cho dù Tiểu Giang Xu trưởng thành sớm như thế nào, tâm tư thiếu nữ vẫn phải có, mỗi ngày học cùng lớp với người trong lòng, dần dà cô không kiềm chế được lòng tràn đầy ái mộ, viết cho đối phương một phong thư tình.

Tiểu Giang Xu viết thư tình rất kín đáo, nhưng lại bị người khác công khai vô cùng kỳ lạ, dán ở trên bảng tin tuyên truyền khắp sân trường.

Và rồi cô gặp xui xẻo.

Nói đến đây, không thể không nói một chút bối cảnh của thế giới này.

Khác với kiếp trước.

Kiếp trước là một thế giới coi võ đạo là nhất, ở kiếp trước, tu luyện võ công đến cực hạn, thậm chí có thể phá nát hư không, trở thành tiên nhân, nhưng thế giới này lại không phải như vậy.

Thậm chí, thế giới này con người thật sự đã sớm bị diệt vong.

Bởi vì nhân loại vừa bước vào thời đại mới đã bị dị tộc xâm lấn.

Dị tộc tuy rằng có hình thái khác biệt, không có lý trí, nhưng chúng lại có lực công kích cường đại, cùng với khát vọng không ngừng đối với máu thịt.