Chương 32

Mục Tinh Thần trở về ăn uống no đủ ngủ một giấc, qua nhà ăn mua hai chai dịch dinh dưỡng, buổi chiều tiếp tục chạy đến phòng bắt chước tác chiến cày điểm.

Ngay lúc đang cày đến quên hết tất cả, cô bị hệ thống ép buộc đăng xuất ra ngoài.

Vụ gì vậy? Còn chưa đến 12 tiếng đồng hồ mà! Hệ thống bị lỗi sao?

Mục Tinh Thần đang nghiên cứu làm thế nào để đăng nhập trở lại đã nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.

Thầy quản lý phòng bắt chước tác chiến vừa gõ cửa vừa đuổi học sinh ra bên ngoài. Đại khái là trường học cũng muốn dạy dỗ đám học sinh ngày thường không chịu cố gắng, sắp thi mới học ngày học đêm này, “Trường học có quy định mới, từ nay về sau, thời gian mở cửa mỗi ngày của phòng bắt chước tác chiến là từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối.”

“Cái gì?”

“Không được đâu thầy ơi!”

“Thần thϊếp không chịu được!”

Advertisement

“Chỉ còn có 5 ngày thôi thầy ơi! Em thật sự sẽ trượt môn mất!”

Thầy quản lý mắng: “Không đứa nào chịu đọc hướng dẫn sử dụng phòng bắt chước tác chiến phòng huấn luyện an toàn đúng không? Thời gian sử dụng của mỗi người mỗi ngày không được vượt qua 12 tiếng đồng hồ, còn cần thầy phải nhắc lại à?”

Nhưng mà, cường độ thân thể khác nhau có cực hạn sử dụng khác nhau mà!

6 giờ chiều, đúng là thời điểm phòng bắt chước tác chiến đông đúc nhất, mỗi phòng đều có đầy người. Giờ phút này, một đám người đông nghìn nghịt đều bị thầy đuổi ra ngoài, tiếng kêu rên thê thảm vang vọng khắp nơi.

Kháng nghị không có hiệu quả, rốt cuộc tòa nhà bắt chước tác chiến vẫn bị khóa lại.

Mục Tinh Thần ảm đạm rời đi.

Sau đó chuẩn bị buổi tối đi cạy cửa.

8 giờ tối, thầy quản lý tòa bắt chước tác chiến đã sớm tan tầm. Cả tòa nhà tối đen, Mục Tinh Thần sờ soạng trộm chạy đến gần tòa bắt chước tác chiến.

Còn chưa đến gần cửa liền thấy mấy bóng người lén lút, giơ đèn pin trí não như thể sợ người khác không biết có trộm mò đến đây.

Hiển nhiên không ít người có chung ý tưởng với cô.

Mục Tinh Thần đang nghĩ xem bọn họ sẽ làm thế nào, không ngờ đèn pin phía đối diện đột nhiên chiếu qua đây, rọi lên khuôn mặt không cảm xúc của Mục Tinh Thần theo một góc độ cực kỳ âm phủ.

“A a a a!” Mười mấy nam sinh thân cao vóc to sợ tới mức hoa dung thất sắc, tru lên ôm thành một cục.

Mục Tinh Thần xụ mặt: “Đừng có hét!”

“À ok ok.” Các nam sinh che miệng gật đầu liên tục, rốt cuộc thấy rõ người trước mắt không phải là quỷ, càng không phải huấn luyện viên, bọn họ sợ hãi vỗ ngực, “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là huấn luyện viên.”

Có bạn học ngượng ngùng gãi đầu, “Cậu đến đây làm gì vậy?”

Mục Tinh Thần: “Các cậu đến làm gì thì tôi cũng đến làm cái đó.”

“Chúng tôi đến cạy cửa, muốn cày thêm chút điểm. Cậu cũng thế à?”

Mục Tinh Thần: “Ừ.”

“Cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai.”

“Ài, thời buổi này đến cả học tập cũng phải lén lút, thật là không dễ.”

Mục Tinh Thần: “Các cậu định vào như thế nào?”

“Đập vỡ cửa sổ, dị năng của tôi là hồi tưởng lại trạng thái trong vòng 5 phút. Chúng ta đập cửa sổ đi vào, sau đó dùng dị năng của tôi để khôi phục cửa kính về lại trạng thái ban đầu là được.”

Mục Tinh Thần không biết nói sao mà liếc mắt nhìn bạn học nam kia một cái, “Phá cửa sổ sẽ kích hoạt chuông báo động, cậu có tin vừa đập vỡ kính, giây tiếp theo cậu đã bị mang đi không?”

Người nọ choáng váng, “Thế, thế phải làm sao?”

Mục Tinh Thần: “Ban ngày lúc rời đi, tôi đã cố tình chừa lại một khe cửa sổ ở phòng học thứ hai bên sườn tầng 1.”

Thời điểm rời đi, cô đã cố ý để lại một thứ ở khe cửa sổ, là một thứ tài liệu thừa lúc ấy Công Lương Ủy cho cô, hẳn là gân của một loại dị thú nào đó, trong suốt siêu mỏng, độ chịu lực siêu mạnh. Trước mắt, ngoài bao tay hóa thành dao găm ra, Mục Tinh Thần còn chưa tìm được vũ khí nào có thể cắt đứt nó.

Mục Tinh Thần để lại một đoạn ngắn ở khe cửa sổ, lúc thầy quản lý khóa cửa hẳn là không chú ý đến, chỉ cho rằng đã đóng rồi, trên thực tế, chiếc gân này đã ngăn cản cửa sổ bị khóa lại.

Mục Tinh Thần tìm được chỗ kia, đẩy mạnh, cửa sổ đã bị mở ra.

Mục Tinh Thần dẫn đầu bò vào, “Nhanh lên.”

“Bò bò, nhanh lên.”

“Chờ tí, giúp tôi với, kẹt rồi kẹt rồi.”

“Sao mà đần thế.”

Chờ người cuối cùng bò vào xong, Mục Tinh Thần kiểm tra bốn phía, thấy mảnh gân kia vẫn còn thì gỡ xuống, đóng cửa sổ lại, đoàn người lặng lẽ đi vào.

Ngày thường, để tiện cho học sinh sử dụng, tầng hai tòa nhà bắt chước tác chiến trên cơ bản sẽ không khóa cửa phòng.

Bọn họ lần lượt chọn một phòng đi vào, Mục Tinh Thần nói: “6 giờ sáng ngày mai lao công đến đi làm, để cho an toàn, chúng ta sẽ rút lui từ 5 giờ.”

“Ai ra đầu tiên nhớ gọi mọi người ra với, biết chưa?”

“Biết biết.”

“Ok ok.”

Mục Tinh Thần vào phòng bắt chước tác chiến.

Hiện tại Mục Tinh Thần đã có 4545.6 điểm tích lũy, xếp hạng thứ 3915, đã rất gần với tiêu chuẩn giáo quan Lăng yêu cầu. Nhưng hiện tại, Mục Tinh Thần đã không chỉ đơn thuần muốn cày điểm cho đạt yêu cầu, cô bắt đầu thấy hệ thống bắt chước tác chiến này thú vị.

Trò vượt ải này hấp dẫn đấy.

Tuy Mục Tinh Thần không phải một kẻ mê trò chơi, nhưng một khi bắt đầu chơi, sẽ luôn muốn vượt ải thật nhanh. Giờ cô trông có vẻ như đang cày điểm, học tập suốt đêm, thật ra trên một góc độ nào đó nào đó, cô chẳng khác nào chơi game suốt đêm ở đây.

Rất nhiều người có chung suy nghĩ với Mục Tinh Thần, những người đã đủ điểm rồi nhưng cũng thích ở đây suốt đêm đều có tâm lý như thế.

Mục Tinh Thần đã đến cửa ải thứ 13, sẽ gặp 38 con dị thú cấp B và 12 con dị thú cấp A cấp, quy luật các cửa ải của hệ thống này hoạt động như vậy, càng về sau, số lượng dị thú cấp B càng ít, số lượng dị thú cấp A càng nhiều.