Thời Nhân nằm trong lòng Bạch Uyển Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Thành tích học cấp ba của Thời Hàm rất tốt, nhưng cô đã rời khỏi nhà hai năm rồi.
Hơn nữa, hồ sơ của cô vẫn còn nằm ở trường ban đầu, sao có tể tham gia thi đại học.
Cô mở miệng muốn hỏi, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cô không dám nói.
Ngay lúc cô đang nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì Thời Hiên ở bên cạnh lên tiếng trước: “Bài kiểm tra đầu vào đại học của cô bao nhiêu điểm?”
Thời Hàm cười, “Tôi không có thi đại học”.
Trong mắt Thời Nhân lập tức lộ ra một tia vui mừng khó có thể nhận ra.
“Nghiệp chướng!” Cha Thời tức giận nói, “Mày sao không học em gái mày? Em gái mày có thể thi học đại học Đế Đô, còn mày thì sao?”
Khi nhắc đến Thời Nhân trong giới giới, mọi người đều khen ngợi con gái tốt như vậy, trước mặt mọi người luôn giữ thể diện cho ông.
Nhưng Thời Hàm đại học cũng không tham gia.
Cho dù vào đại học cũng chỉ có thể vào trường đại học kém, có lẽ ông sau này không có mặt mũi nhắc với người khác.
Nếu như không có kết quả ADN bày ra trước mặt, cha Thời nghi ngờ Thời Hàm căn bản không phải con gái ruột của ông.
“Thật trùng hợp, tôi đang muốn vào đại học Đế Đô”. Thời Hàm không cảm nhận được ánh mắt tức giận của cha Thời, cô từ từ đứng dậy, hai tay đỡ bàn, cười nhìn Thời Nhân, “Thật sự có duyên rồi”.
Bạch Uyển Quân trợn to hai mắt, “Thời Hàm, cô điên rồi, cô cho rằng đại học Đế Đô là một trường đại học chim trĩ, tùy tiện có thể vào sao?”
Thời Hàm liếc nhìn cái gọi là người nhà, không muốn nói nhiều, rất mệt, “Tôi buồn ngủ, đi ngủ trước”.
Cô xoay người đi lên lầu, tiếng nghiến răng của Bạch Uyển Quân tràn ngập không khí dễ chịu.
“Ông xem nó thái độ gì, tôi sao có thể sinh ra đứa con gái mất mặt như vậy”.
“Cô hai năm trước sống ở nhà giỏi giả vờ, lúc đầu về tôi biết nhất định không có tiền đồ lớn lao gì”.
“Ban đầu sinh ra tôi nên dìm chết cô”.
Thân là mẹ, bà ta dường như không cảm nhận được lời nói của mình độc ác bao nhiêu, bà ta biết Thời Hàm có thể nghe thấy, nhưng bà ta vẫn là nói.
Bạch Uyển Quân đã chuẩn bị cải nhau với Thời Hàm một lần nữa.
Lúc bà chờ đợi hành động sau khi đã tích lũy năng lượng, Thời Hàm không hề dừng lại, ngày cả vẻ mặt cũng không thay đổi.
Cô sạch bóng, nếu không muốn sẽ không bao giờ nhìn lại.
Thời Hàm đi về căn ban ban đầu của mình, mở cửa, phát hiện nơi này đã trở thành phòng piano.
Người hầu đ theo cô là một cô gái nhỏ, nhẹ giọng giải thích, “Đại tiểu thư, đây là phòng piano của nhị tiểu thư”.
“Phòng khách của mấy người ở đâu?” Thời Hàm ngáp.
“Phòng.......Phòng khách?”
Vẻ mặt cô bé đầy vẻ kinh ngạc.
Vừa rời khỏi nhà 2 năm, trở về phòng của mình cũng không còn nữa, cô bé cho rằng Thời Hàm sẽ tức giận, cũng chuẩn bị tâm lý bị làm khó.
Nhưng không ngờ đại tiểu thư lại chủ động đến phòng khách.
Cô hầu nhỏ cúi đầu.
Sống trong phòng khách trong ngôi nhà của mình, đến người ngoài như cô ấy cũng cảm thấy chua xót.
“Đến phòng khách cũng không có sao?”
“Có, bên.......bên này”.
……
Phòng khách.
Thời Nhân không hiểu hỏi, “Mẹ, chị gái không tham gia đại học, sao có thể đi học đại học Đế Đô?”
“Khẳng định để cha con tìm cách, nếu không rời khỏi nhà hai năm, sao đột nhiên trở về?”
Bạch Uyển Quân vẻ mặt khó chịu ngồi trên sô pha, “Rõ là con gái ruột của ta, sao lại không có chút tiền đồ?”
“Tôi sao có thể nghĩ cách cho nó?” Cha Thời đôi mắt đỏ ngầu, “Nó nói rời khỏi nhà thì rời khỏi nhà, muốn đi học đại học thì về để tôi nghĩ cách cho nó. Trường không nổi tiếng thì thôi, đại học Đế Đô, tôi lấy đâu nhiều tiền cho nó vào”.