Chương 43: Lại Khóc

“..........Không cần”. Thời Hàm cảm thấy nhà họ Thời đều cố chấp.

Nói chuyện với họ vĩnh viễn không phải một tần số.

“Giao cho tôi, tôi biết phải làm như thế nào”.

“……”

Thời Hàm mím môi: Ông nội nhìn ảnh trên điện thoại.

Cô quay người không muốn nói nhiều, Thời Hiên lại đuổi theo cô, “Tôi biết cô đang lo lắng cái gì?”

Thời Hàm dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thời Hiên, bước chân dừng lại, hiếu kỳ hỏi, “........Vậy anh nói xem!”

“Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô giấu chuyện cô đi nước ngoài”.

“..........Anh giúp tôi giấu sao?” Thời Hàm tức giận cười, “Anh nói anh giúp tôi giấu chuyện tôi đi nước ngoài sao?”

“Tôi sẽ không nói với người khác”. Thời Hiên ừm một tiếng.

Rõ ràng giọng của hai người không lớn, biểu cảm không kích động, nhưng Thời Hàm muốn đánh người.

“.......Là tôi giúp mấy người che giấu, mấy người đang lừa ông nội nói tôi đi nước ngoài”.

“Là do cô bỏ nhà đi ra ngoài”.

“Tôi bỏ nhà ra đi?” Thời Hàm cười lạnh, “Đúng, là tôi bỏ nhà ra đi, nhưng nhà họ Thời là nhà tôi sao?”

Không nhà, vì sao lại bỏ nhà ra đi?



“Tôi chính là anh trai cô, cô là em gái tôi, nhà họ Thời chính là nhà cô”. Thời Hiên không hiểu dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Thời Hàm, “Chúng ta là người một nhà, cô sau này đừng nói những lời như vậy”.

Thời Hàm: “......”

Thời Hiên tiếp tục nói, “Còn nữa, nhà họ Thời chúng ta có tiền, cô nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với người đàn ông kia, sẽ không có ai biết cô hai năm qua làm cái gì”.

Thời Hàm cắn răng, “…… Tôi làm cái gì? Anh rốt cuộc nói với tôi thử xem em gái và mẹ yêu quý của anh nói cái gì?”

“Hôm nay, khách sạn”.

“……”

Thời Hàm không muốn giải thích với Thời Hiên, bỏ mặt anh ta về phía trước, nhưng Thời Hiên lại đi theo, hỏi, “Hai năm trước có phải đi cùng anh ta? Anh ta thận phân như thế nào?”

“Anh nghĩ cái gì là cái đó? Dù bộ não của người nhà họ Thời phát triển như vậy, có thể tự do sáng tạo, cần tôi nói sao?”

“Thời Hàm, cô đừng giở trò”.

“Cút………”

Thời Hàm vốn dĩ đi ra khỏi bệnh viện muốn về nhà năm, nhưng Thời Hiên cứng đầu kéo Thời Hàm đi gặp Bạch Uyển Quân.

Cô không muốn đi gặp cũng không ai có thể miễn cưỡng cô đến nơi nay, nhưng cô thật sự muốn nhìn thấy hai người đó thảm như thế nào.

Do dự một lúc, người đã đến cửa giường bệnh.

Thời Hàm biết Thời Nhân xảy ra tai nạn, nhưng Thời Hiên vẫn không lo lắng, biết không có chuyện gì lớn.



Cô đến đây mới biết.

Không thể nói một chút cũng không sao, chỉ có thể nói không hề hấn gì.

Ngược lại Bạch Uyển Quân bị băng bó gần hết khuôn mặt, vùng da bị hở sưng tấy.

Bà ta nhìn thấy Thời Hàm, đặc biệt kích động, nhưng biểu hiện qua động tác, không có biểu cảm gì.

Thời Hiên không biết quan hệ của hai người tệ đến mức gặp sẽ đánh nhau, chủ động nói, Mẹ, Thời……Tiểu Hàm biết mẹ bị thương, lập tức qua đó”.

Bạch Uyển Quân nói không ra, chỉ có thể quay mặt sang bên kia biểu thị bản thân bất mãn.

Thời Hàm nghiêng đầu, nghĩ đến Bạch Uyển Quân trưa nay nói chuyện khiến cô bị phát bệnh.

Cô ngước mắt lên, đôi mắt vui tươi nhìn Bạch Uyển Quân.

Thời Nhân bên cạnh rất thích không khí này, khiến cô ta có cảm giác an toàn.

Cô cúi đầu, cẩn thận mở miệng, “Chị gái, chị đừng trách mẹ, hôm nay mẹ xảy ra tai nạn xe vì tâm trạng không tốt”.

“Tôi đương nhiên không trách bà ta, nhưng bà tôi cần nói với cô”. Thời Hàm nụ cười kinh ngạc trong nháy mắt biến mất, “Cô là sao vậy? Lần trước kéo tay tôi để xảy ra tai nạn nghiêm trọng, cô lẽ nào không suy ngẫm về chính mình sao?”

“….. Tôi không phải cố ý……”

“Cô có phải chỉ cần nói mấy chữ? Lần trước xảy ra tai nạn, cô cũng nói bản thân không cố ý, bây giờ lại nói bản thân không cố ý, cô không cố ý rồi bắt người khác thanh toán cho cô sao?”

Thời Nhân mở miệng, lại không biết phản bác như thế nào.

Chỉ có thể nhẹ giọng khóc ra tiếng.