Chương 42: Lỗi Của Tôi

“Tôi buông thả sao?” Thời Hàm đã nhiều lần nghe trong miệng của Thời Hiên nói cô buông thả rồi.

Thời Hàm đặc biệt kinh ngạc, anh ta rốt cuộc từ đâu nhìn ra được cô buông thả.

Cô vừa định hỏi anh ta rốt cuộc lấy đâu ra kết luận này, Thời Hiên xin lỗi trước, “Là lỗi của tôi”.

Thời Hàm: ????

Thời Hiên sợ hai người lại ra về chẳng vui, anh ta nhìn khuôn mặt Thời Hàm nói một câu chân thành, “Là lỗi của anh”.

Thời Hiên mấy năm nay luôn kinh doanh, anh ta thường xuyên tiếp xúc với một số cáo già, cũng thường xuyên học cách bình tĩnh, thái độ trong nhà càng trở nên nói một là một, hùng hổ dọa người.

Bây giờ đột nhiên xin lỗi, người lại Thời Hàm rất bất ngờ.

Thêm nữa anh ta trông giống Thời Hàm mấy phần, đường nét khuôn mặt dịu dàng khiến người ta dễ dàng thích.

Chỉ là Thời Hàm sớm đã xem Thời Hiên là người ngoài, không hề động lòng.

Cô hất tay anh ta, quay người sang một bên như muốn tránh xa dịch bệnh. “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Thời Hiên bình thương không dễ nói chuyện như vậy, bây giờ đột nhiên thay đổi thái độ, có lẽ ông nội đã nói gì với anh ta.

Thời Hiên rút tay lại, hạ giọng nói, “Tôi biết sự việc tai nạn năm đó, là tôi không điều tra rõ ràng, đổ oan cho cô”.



Thì ra là vì việc này.

Thời Hàm lạnh lùng dời mắt đi, quay người đi đến lan can, chống khuỷu tay lên đó, cô hỏi, “Tôi hỏi anh, anh là không điều tra rõ, hay là căn bản không có điều tra?”

“Tôi......” Thời Hiên không nói được gì, im lặng vài giây, anh ta lại xin lỗi, “Xin lỗi, tôi lúc đó quá bận.........”

“Vậy chính là căn bản không điều tra là tội của tôi”. Thời Hàm chống cằm nói, cười lạnh, “Quá bận rồi, anh bận có thời gian đến an ủi em gái nuôi của mình, không có thời gian hỏi cảnh sát kết quả cuối cùng, thật sự, trong lòng anh, Thời Nhân nói cái gì thì là cái đó, nếu như đã như vậy, anh có gì đáng xin lỗi?”

“Không phải, tôi cho rằng, cho rằng.....”

“Cho rằng Thời Nhân không nói dối, hay là cho rằng tôi căn bản không phải người như vậy!”

Giọng Thời Hàm nặng nề hơn, hai mắt hạnh nhân nhìn không có tia dịu dàng, “Thời Hiên, mấy người dựa vào cái gì đổ tội cho tôi? Vì sao luôn đổ tội danh lên đầu tôi, chính mấy người là người thân của tôi sao? Quá đáng cười!”

Cô có thể người thân sẽ bảo vệ lẫn nhau, quan tâm, yêu thương.

Nhưng những người trong gia đình nhà họ Thời đã phá vỡ mọi ảo tưởng của cô về người thân của mình.

Cái gì người thân!

Họ chỉ là những người xa lạ có chút huyết thống mà thôi.

“Thật sự là lỗi của tôi, là tôi quá tâm cô quá ít, anh xin lỗi cô”. Thời Hiên thậm chí cúi đầu.



“........” Thời Hàm trong lúc nhất thời không biết nói gì, đầu ngón tay mền mại nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, bất đắc dĩ nói: “Thời Hiên, anh không cảm thấy xin lỗi quá dư thừa sao? Hơn nữa anh không cần xin lỗi rôi”.

Chỉ cần họ có thể cho phép cô chuyển hộ khẩu thành công thì đó sẽ là lời xin lỗi lớn nhất của họ đối với cô.

“Cô nên gọi tôi là anh cả”.

“……”

“Thời Hàm, đừng giở trò, cô là em gái tôi, chính là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ bảo vệ cô”.

“..... Anh có phải nhận nhầm người?” Thời Hàm bị dày vò muốn tức giận, “Anh có phải quen rằng trong mắt tất cả mọi người, tôi chỉ là một đứa con gái nuôi của nhà họ Thời, đứa con gái nuôi không được lên sân khấu”.

“Chỉ là mấy năm nay tôi quá bận, không suy nghĩ cục diện, cô chọn thời gian, tôi nhất định sẽ thừa nhận thân phận của cô trước mắt mọi người”. Thời Hiên có chút áy náy.

Anh ta mấy năm nay thực sự khó khăn, ông nội bị bệnh nặng, cha Thời căn bản không thể nuôi được gia đình họ Thời, nhưng anh ta khá trẻ, chỉ có thể luyện tập ở thương trường, lúc bận đến nổi thậm chí một tháng không về nhà một lần.

Lúc Thời Hàm vừa về, là lúc nhà họ Thời khó khắn nhất.

Lúc đó anh ta vốn dĩ muốn thừa nhận thân phận của Thời Hàm, nhưng Thời Hàm làm trò cười trong buổi tiệc.

Nếu như anh ta lúc đó thừa nhận cô chính là đứa con gái bị lưu lạc bên ngoài của nhà họ Thời, những công ty danh tiếng sẽ hủy bỏ hợp tác với nhà họ Thời.

Nhà họ Thời sẽ rơi vào cục diện càng khó khăn hơn.