Chương 39: Nhớ Không Ra

“Tôi biết”. Thời Hiên xoa đầu Thời Nhân, “Suy cho cùng việc này không ai muốn xảy ra”.

Thời Nhân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô ta dời ánh mắt đi, cố ý nói, “Vậy tôi lập tức đi xin lỗi chị gái.......”

Trong lòng cô ta nghĩ, khẳng định không có ai đồng ý cho cô ta đi xin lỗi, suy cho cùng, toàn bộ mọi người đều đổ lỗi cho Thời Hàm.

Nếu như cô ta đi xin lỗi, chẳng phải tát vào mặt mọi người sao.

Trong khéo mặt Thời Nhân lộ ra vẻ đắc ý.

Cho dù việc này lộ ra thì phải làm sao, Thời Hàm, đã qua lâu như vậy, ai đứng bên cạnh cô?

Nhắc đến xin lỗi, tay Thời Hiên cũng bỏ ra khỏi đầu Thời Nhân.

“Là nên xin lỗi, mọi người đều phải xin lỗi”.

Hơi thở đầu tiên của Thời Nhân nghẹn lại trong cổ họng cô.

Nhưng cô ta lại không dám lộ ra bất thường, tiếp tục nức nở nói: "Đều là lỗi của tôi, tôi bất cẩn..."

Cảnh sát nhìn Thời Nhân rơi nước mắt, cho rằng cô gái bị dọa, “Được rồi, nguyên nhân điều tra việc này cũng đã rõ rồi, chúng tôi sẽ đưa ra mức phạt tương ứng. Còn nữa, cô Thời, chúng ta đã nhắc nhở cô hai lần đừng có thói quen xấu như vậy, nếu như có lần sau, đối phương tố cáo cô tội mưu sát, có thể bị kết tội”.

“Tôi, tôi biết rồi.....” Thời Nhân co rúm vai lại.

Sau khi cảnh sát rời đi, Thời Nhân mới nghĩ đến việc của Thời Hàm, lại khóc xin lỗi Bạch Uyển Quân, “Mẹ, xin lỗi, lúc đó con nhìn thấy chị gái và người đàn ông vào khách sạn, con sợ chị ấy chịu thiệt, lúc đó mới vội vàng nắm chặt tay mẹ”.

Khi con gái khóc thảm thiết như vậy, sự bất mãn của Bạch Uyển Quân biến mất, bà nắm bắt chính xác câu mấu chốt: "Khách sạn... a a..."



Bà đau đớn che mặt nhưng vẫn không ngừng nghĩ về Thời Hàm.

Suy đoán của bà quả nhiên đúng, Thời Hàm hai năm trước cùng một người đàn ông bỏ trốn.

Bạch Uyển Quân trong lòng không hiểu, điều kiện kinh tế của gia đình tốt như vậy, Thời Hàm không cần lo lắng cơm ăn áo mặc, vì sao còn đi với một người đàn ông.

Khẳng định do cuộc sống dưới quê khi còn nhỏ, kiến thức hạn hẹp, bị dỗ dành hai câu thì chạy đi.

“Cái gì khách sạn?” Sắc mặt Thời Hiên khó coi, lại có chút lo lắng.

“Chính là khách sạn gần bệnh viện, bây giờ lâu như vậy, tôi không biết chị gái có bị........”

“Cô sao không nói sớm!”

……

Khi Thời Hàm vào phòng khách sạn, Lục Yến an ủi cô một hồi, sau đó lại bị thúc giục quay lại bệnh viện để lấy thực phẩm bổ sung dinh dưỡng.

Mặc dù bệnh viện có lượng người qua lại rất đông nhưng khuôn mặt của Lục Yến lại nổi bật đến mức với tư cách là nam chính trong truyện, anh đã được nhận ra ngay khi đến bệnh viện.

Anh nhặt những thực phẩm bổ sung dinh dưỡng trên mặt đất với vẻ mặt vô cảm, khi đi đến cổng bệnh viện, một chiếc cáng cấp cứu được lăn ra từ xe cấp cứu.

Có người hiếu kỳ hỏi.

“Xảy ra chuyện gì?”

"Hình như đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô? Tôi không biết người phụ nữ đang lái xe đã xảy ra chuyện gì. Bà bất ngờ lái xe chệch hướng và tông vào lề đường. Cô không biết à, một trong hai khuôn mặt đã bị va đập và bầm tím, cô xem, có lẽ phải đi thẩm mỹ rồi”.



Ngoại trừ Thời Hàm, Lục Yến không thèm nhìn người khác, cầm thuốc bổ sung dinh dưỡng không ngừng bước ra khỏi bệnh viện.

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, Thời Hàm tưởng rằng tình trạng của cô đã khá hơn, nhưng sau khi Lục Yến rời đi, cô bắt đầu thở gấp.

Lục Yến vừa quay lại, cô liền dang rộng vòng tay ôm lấy anh, cô ngơ ngác một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh.

Cô ngượng ngùng rời khỏi Lục Yến, thấy áo sơ mi của đối phương bị nhăn nhúm bởi tay mình, cô vội vàng đưa tay vuốt phẳng cho anh.

Cô di chuyển quá nhiều và lại vô tình chạm vào điểm nhạy cảm. Thời Hàm ngẩng đầu liếc nhìn Lục Yến, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi môi đỏ mọng mím lại: "Thật xin lỗi!"

“Không sao!” Lục Yến vành tai đỏ bừng, ánh mắt nhìn nơi khác, sau đó chủ động lùi một bước.

Anh hói, “Cô sao rồi?”

Thời Hàm tưởng Lục Yến vì sao lại ánh mắt hoảng loạn như vậy, nghĩ lại nói, “Vì một số nguyên nhân lúc nhỏ, tôi chịu đả kích sẽ nên kích động, nhưng không có trở ngại gì rồi”.



Cô không muốn lừa anh, nói hoàn toàn đều là sự thật, nhưng mà cô chỉ tóm tắt một cách cơ hồ sự thật mà thôi.

“Vậy cô nhớ cô nói cái gì không?”

“Cái gì?”

“Lúc ở bệnh viện cô nói với tôi, xin lỗi”.

“Tôi, tôi nói rồi sao?” Thời Hàm nghĩ một lúc, nhưng lúc bệnh tái phát, cô không nhớ ra cái gì.