Chương 38: Tai Nạn Xe Giống Như Vậy

Bạch Uyển Quân lúc này không có thời gian nhìn theo hướng của Thời Nhân.

Chiếc xe đang di chuyển bình thường, nhưng vì Thời Nhân đột nhiên kéo tay bà nên bà lái xe thẳng về phía bên đường.

Bên cạnh là công viên, đã xây dựng bậc thang để đảm bảo an toàn cho du khách.

Bạch Uyển Quân tuy đã đạp phanh nhưng xe vẫn lao tới bậc thềm

Thời Nhân bị dây an toàn chặn lại, phía trước không có gì cả, cô dùng sức nghiêng người về phía trước, nhưng cũng không có gì to tát.

Nhưng Bạch Uyển Quân rất thảm, mặt chạm vào vô lăng.

Cằm bị bầm tím và mũi chảy máu.

"Mẹ——" Thời Nhân đứng vững, sợ hãi kêu lên khi nhìn thấy Bạch Uyển Quân với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy.

Những người qua đường đã gọi cảnh sát và Bạch Uyển Quân được đưa đến bệnh viện, trong khi Thời Nhân đang run rẩy bên cạnh cô.

Bạch Uyển Quân nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, cằm phải khâu 5 mũi và xương mũi bị gãy.

Cảnh sát phân tích nguyên nhân vụ tai nạn và nhận thấy phanh và động cơ không có vấn đề gì nên tập trung vào Bạch Uyển Quân và Thời Nhân.

“Sự việc xảy ra như thế nào?”



Trên mặt Bạch Uyển Quân chỗ nào cũng đau nhức, bà muốn mở miệng, nhưng khóe miệng cử động lại lại đau đến thế.

Bà dùng tay ám thị Thời Nhân nói rõ.

Nhưng Thời Nhân lại có vẻ quá mức sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Tôi không biết, tôi không biết..."

"..." Bạch Uyển Quân không hiểu cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc, nhưng không suy nghĩ nhiều, bà chủ động viết ra chuyện đã xảy ra.

Cảnh sát nhìn qua tờ giấy, cau mày nói với Thời Nhân: “Khi tài xế chính đang lái xe, tài xế phụ không được phép nắm lấy vô lăng, tát hoặc kéo cánh tay của tài xế chính, cô lẽ nào không biết sao?”

“Tôi, tôi không phải cố ý......”

“Không phải cố ý?” Cảnh sát lấy tài liệu cá nhân điều tra hai năm trước, “Thời Nhân, cô có phải hai năm trước cũng xảy ra tai nạn một lần?”

“Là, là tôi”. Thời Nhân bắt đầu hoảng sợ tốc mắt hoảng loạn có thể thấy được, cô ta nhanh chóng xoa ngón tay, “Tôi, tôi không nhớ rõ, tôi lúc đó rất sợ......”

“Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, hai năm trước là do cô quấy rấy tài xế, kéo tay dẫn đến tai nạn, sao hai năm rồi, đến bây giờ cô vẫn chưa thay đổi thói quen đó?”

Bạch Uyển Quân kinh ngạc nhìn Thời Nhân.

Thời Nhân lắc đầu liên tục, “Tôi không có, có phải chị gái tôi nói cho hai người? Tôi lúc đó không có.....”

“Cô đang nghi ngờ phán đoán chuyên môn của chúng tôi”. Giọng điệu của cảnh sát trở nên nghiêm túc hơn, chứng minh anh nói đúng, nói lại đầy đủ thông tin, “Theo thông tin, cô lúc đó dùng vũ lực quấy rầy tài xế rất lớn, chúng tôi thu thập chứng cứ, trên cánh tay cô ấy vẫn còn dấu tay của cô”.



“........Tôi không có, thật sự không phải tôi, mẹ, rốt cuộc cho chuyện gì?”

Bạch Uyển Quân ở bên cạnh lo lắng muốn nói chuyện, nhưng lại căn bản không mở miệng được.

Thời Hiên không biết từ lúc nào đã đi vào phòng bệnh, anh ta vẫn mặc bộ vest hội nghị, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Anh ta lúc này vẻ mặt không vui, “Anh nói thật sự, nhưng mà lúc đó chúng tôi hỏi, các anh nói không chắc chắn”.

“Tôi không rõ lúc đó là như thế nào, nhưng lúc đó cũng đang điều tra, đối với kết quả sau này không nói với các anh, có thể là người đương sự cũng chính là tài xế chính không muốn cho mấy người biết chân tướng”.

“.......chủ động từ bỏ”. Thời Hiên nghĩ đến mấy ngày trước bản thân mỉa mai Thời Hàm, cảm thấy như bị tát một cái vào mặt.

Anh ta chắc chắc không có tình cảm nhiều với em gái nhiều năm rời khỏi nhà, nhưng đó cũng là em gái ruột của anh ta, cũng trong vòng bảo vệ của anh ta.

Một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ ngay lập tức bao trùm đầu anh ta.

“Là như vậy sao? Tôi không nhớ rõ, lúc đó tai nạn quá nghiêm trọng, tôi cái gì cũng không nhớ, tôi......., đều là tôi sai!”

Thời Nhân không nhịn được kêu lên, cắn mạnh ngón tay vào miệng mình đến chảy máu.

"Cô đang làm gì vậy?!" Thời Hiên hất ngón tay của cô ra.

“Anh cả, xin lỗi, tôi cũng không biết sao có thể trở nên như vậy, nhưng thật sự không phải tôi cố ý, tôi thật sự không cố ý..........”