Thời Hàm rời khỏi bệnh viện không bao lâu, Bạch Uyển Quân lộ ra vẻ do dự, nhưng lại sợ bản thân chuốc lấy thất bại, vội vàng nhéo Thạch Chính bên cạnh.
Thời Chính bị nhéo không có cách gì, nhắc đến Thời Nhân, “Cha, cha nói là đùa phải không? Cha không biết, Nhân Nhân rất giỏi, năm nay đã đậu đại học, thậm chí trở thành đệ tử của một nhà kéo violin giỏi, bình thường ở trong nhà cũng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện..........”
Thời Nhân co rúm đứng bên cạnh, ánh mắt áng lên.
Cô ta liếc nhìn ông nội Thời vẻ mặt tái nhợt trên giường bệnh, dường như hiểu ra điều gì đó.
Nếu như Thời Chính không muốn rủ bỏ quan hệ với cô ta, cơ thể Thời Bị bây giờ căn bản không làm gì được.
Ông nội Thời giơ tay cắt ngang, phun nước thuốc trong miệng ra, giọng điều khàn khàn mệt mỏi, “Nhắc đến đứa con gái nuôi thao thao bất tuyệt, nhắc đến con gái ruột của mày thì cả mặt khó không muốn nói, mày không thích Tiểu Hàm như vậy sao?”
“Sao có thể? Thời Hàm là con ruột của con, con sẽ yêu thương nó, cha, cha không thể bị vẻ ngoài đánh lừa”.
“Tôi bị lừa”. Thời Bị cười ra tiếng, “Tôi nhìn rõ quan hệ không sạch sẽ của các người, các người thật sự không muốn vạch rõ quan hệ, lần này thôi đi”.
“Thật sao!” Bạch Uyển Quân không quan tâm lau nước mắt.
Thời Bị cười lạnh nhìn cô ta.
Bạch Uyển Quân co cổ.
Ông vươn tay nhận chiếc khăn nóng do quản gia Tống đưa cho, vừa lau tay vừa nói, “Việc trong nhà là cô quản, như bây giờ xảy ra chuyện này, cô phải chịu trách nhiệm, một lúc ra ngoài xin lỗi Tiểu Hàm, chuyển đồ của nó về nguyên trạng, hiểu không?”
“Hồi phục nguyên trạng?” Bạch Uyển Quân, “Cha, sao có thể........”
Bộ dạng của phòng ban đầu bà đã quên rồi.
Thời Bị nhìn vẻ mặt khó xử của bà ta, ném chiếc khăn trong tay đi, hai mắt lạnh lùng, lại nhấn mạnh, “Tôi nói hồi phục nguyên trạng, nếu như không hồi phục, cô và Thời Chính ly hôn, hiểu chưa?”
Ly hôn?!
Bạch Uyển Quân khó tin đứng tại chổ.
Vì phòng ngủ của Thời Hàm mà Thời Bị lại yêu cầu Thời Chính ly hôn với bà ta!
Thời Chính đồng thời không hiểu, “Cha........”
“Tôi không biết hai người dùng cách gì, còn nữa, hai người làm tất cả tốt nhất có thể làm Tiểu Hàm cảm động, nếu không thì đều cút khỏi nhà họ Thời!”
Ông nội Thời: “Tôi xưa nay không quan trọng quan hệ huyết thống, nhân tài của nhà họ Thời rất nhiều, tôi nhất định không thể để những người ngu ngốc như các người kế thừa”.
Ông nhìn Thời Chính, “Nếu như mày còn muốn chơi trò rời bỏ gia tộc một lần nữa, vậy thử nhanh, mày xem lần nay về sau mày không còn tư cách thừa kế nhà họ Thời nữa!”
Sắc mặt Thời Chính đột nhiên tái nhợt.
Lúc còn trẻ ông vì bên cạnh Bạch Uyển Quân, chủ động rời khỏi nhà họ Thời.
Ông vốn dĩ cho rằng bản thân là tình yêu lãng mạn, bắt đầu hạnh phúc, nhưng không nghĩ rằng không có nhà họ Thời, ông lại đến sống cũng có vấn đề.
Để kiếm sống, anh đi làm ở công trường và hai tay bị rách.
Sau đó, thật sự chịu không được, chạy về trước mặt ông nội Thời thừa nhận sai lầm, quỳ trước cửa 3 ngày 3 đêm mới được thừa nhận lần nữa.
Thời Chính lúc này mới thât sự hiểu được vị trí của Thời Hàm trong lòng của ông nội Thời như thế nào.
Bằng cách này, sự cống hiến nhỏ bé của Thời Nhân ở bên ngoài không thể so sánh được với Thời Hàm.
“Cha, cha yên tâm. Chúng con biết nên làm như thế nào”.
“Ừm, còn không ngốc.......” Thời Bị vẫn chưa nói xong bắt đầu ho một tiếng, một lúc mới bình phục lại, mời đè nén cảm giác khó chịu xuống, “Bạch Uyển Quân, hôm nay cô về quỳ trước mắt từ đường nhà họ Thời, tốt nhất hiểu rõ cho tôi, nếu như để tôi biết cô làm hại Tiểu Hàm, đừng trách tôi không khách sáo!”
Bạch Uyển Quân lần nữa bị dọa sợ, “Con, con sai rồi.....”