Chương 35: Nhốt Lại Là Được Rồi

Thời Nhân cùng hai người ra khỏi phòng bệnh, trước mặt ông nội Thời cô ta nói cái gì cũng là sai, bất luận làm cái gì cũng là xảo quyệt, chỉ có thể im lặng.

Bây giờ vừa ra ngoài, lập tức khóc lên tiếng, “Mẹ......”

“Đừng khóc, mẹ biết con ấm ức......” Bạch Uyển Quân lau nước mắt trên khóe mắt, hỏi chồng bên cạnh, “A Chính, cha bây giờ đã có ý hủy hợp đồng nuôi dưỡng, ông có thể nghĩ cách không..........”

“Bà điên rồi?” Thời Chính nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Uyển Quân.

Cha ông tay không gây dựng sự nghiệp, trải qua rất nhiều loại người khác nhau, họ một chút chủ đích trước mặt ông căn bản không đủ xem.

Hơn nữa, bây giờ ông già tức giận đến mức muốn đuổi họ ra khỏi nhà Thời, ai có thời gian để lo lắng về chuyện của Thời Nhân.

Mặc dù đứa con gái nuôi của ông rất hiểu chuyện, thành tích xuất sắc.

Nhưng người nghe lời hiểu chuyện quá nhiều, thành tích xuất sắc tưởng lai có lợi ích cũng không phải của ông, tốt nhất cũng chỉ có có danh tiếng tốt.

Suy nghĩ kỹ, ông vì sao vì một đứa con gái nuôi lại đắc tội với con gái ruột yêu quý.

Thậm chí còn đặt cược vào sự thịnh vượng và giàu có trong tương lai của mình.

Thời Chính nghiêng đầu nhìn bộ dạng khóc thảm của Thời Nhân, cảm thấy vừa yếu mền, “Có cái gì đáng khóc? Vì chút chuyện nhỏ trong nhà, tôi hôm nay chịu bao nhiêu thiệt thòi, hơn nữa trong nhà chưa từng đối xử với tệ với cô, cô xem đồ trên người cô, cô mặc, có cái nào thua Thời Hàm”.

Vừa nói vừa quét Thời Nhân từ đầu đến chân, tóc cô đã được chăm sóc cẩn thận, mặc một chiếc váy cao cấp và đi giày da hàng hiệu.

Nghĩ đến bộ quần áo rẻ tiền Tiểu Hàm đang mặc, ông càng tức giận hơn.

Nhà họ Thời đối xử với cô ta như thế nào, một chút ấm ức đã chịu không được.



Không được thì khóc.

Động tác lau nước mắt của Thời Nhân dừng lại, đôi mắt mở to.

Hiển nhiên, cô ta không ngờ rằng Thời Chính không những không an ủi được cô ta mà còn chế nhạo cô ta.

Thời Chính không có thời gian quan sát biểu cảm của Thời Nhân, ông nói Bạch Uyển Quân, “Bà nhanh đi tìm Thời Hàm xin lỗi, sau đó đến từ đường quỳ, tôi bây giờ về nhà tìm người dọn phòng”.

Bạch Uyển Quân, “.......”

Bà vẫn chưa kịp nói hai cậu, Thời Chính đã vội vàng rời khỏi bệnh viện.

“Mẹ......” Thời Nhân cũng không dám khóc.

“Không sao”. Bạch Uyển Quân nghiến răng nghiến lợi, “Cha con sợ ông nội con, bây giờ tâm trạng ông ấy không tốt, qua một thời gian là được rồi”.

Sắc mặt Bạch Uyển Quân trầm xuống.

Dù sao ông già sống cũng không được bao lâu, nhịn một chút là được rồi.

Ông nội Thời uống thuốc, nằm trên giường bệnh xem lại những bức ảnh của Thời Hàm trước khi 5 tuổi.

Thời Hàm từ nhỏ được nuôi dưỡng tử tế, là một quả cầu nhỏ trắng nõn mềm mại, hai bím tóc, môi đỏ răng trắng, đôi mắt ướt to như quả nho, rất đáng yêu.

Quản gia Tống bên cạnh lo lắng nói, “Tiểu thư hình như quan hệ không tốt với trong nhà”.



“Ông cho rằng tôi nhìn không ra sao?” Thời Bị thở dài, “Hai năm nay tôi luôn bận rộn chữa bệnh, không ngờ quan họ của họ lại tệ đến bước này. Hôm nay nếu như không phải tôi cố ý giả bệnh, Tiểu Hàm có lẽ thật sự đã rời khỏi nhà rồi”.

“Vậy ông sao phải muốn đại tiểu thư ở với họ, ngộ ngỡ bị họ bắt nạt phải làm sao?”

Thời Bị dùng ngón tay cái xoa xoa bức ảnh, cười khổ nói: “Ông biết tôi không thể sống được bao lâu nữa.”

“Họ cuối cùng là cha mẹ của nó, vẫn luôn có thể bảo vệ nó, bây giờ nó có tôi làm chổ dựa, họ không dám ức hϊếp nó, thời gian dài trôi qua, sau nay có chổ dựa vào”.

Đây là kế hoạch tốt nhất hiện nay, nhưng ông sẽ không giởi gắm chổ Thời Chính và Bạch Uyển Quân.

Ông muốn tìm chỗ dựa vững chắc cho Thời Hàm trước khi rời đi.

……

Thấy Thời Hàm nhanh chóng phủ nhận, đôi mắt đen của Lục Yến tối sầm lại.

Cô không muốn liên quan gì đến anh, những bây giờ lại quan tâm anh nhiều như vậy, chỉ có thể giải thích.

Cô thương hại anh.

Anh biết rõ mình không nên quá lo lắng, nhưng con thú sống trong lòng anh vẫn không ngừng bồn chồn.

Lục Yến không ngừng lóe lên trong đầu.

Nhốt cô lại là được rồi, hà tất phiền phức như vậy.

Chỉ là nhốt lại, cô vĩnh viễn sẽ không thích anh không?