Chương 26: Tôi Sai Rồi (3)

Ông ta ngầm muốn đổ lỗi một phần cho Thời Hàm.

Nhưng ông chưa kịp nói xong thì Thời Bị đã vỗ vào gáy ông một cái.

“Cha.........”

“Thời Chính, tôi sống nhiều năm như vậy? Bớt giở trò trước mặt tôi, quái gở, cho rằng tôi không nghe rõ mày muốn nói cái gì sao? Sao nào, mày có ý kiến với Hàm Hàm?”

Thời Chính trong lòng một chút bất mãn cũng không dám có, vội vàng lắc đầu, “Không, không có........”

Ông ta trên miệng xảo quyệt, nhưng nhìn thấy ông nội Thời ánh mắt nhìn thấy tất cả, giọng càng ngày càng nhỏ.



Sau đó, quay đầu nhịn nọt Thời Hàm, “Mẹ con không phải cô ý, không sao chứ, đau không?”

Thời Hàm ánh mắt nhấp lóe lên, cố ý mím môi, “Tôi không sao?”

Thời Chính thở phào nhẹ nhõm.

“…” Ông nội Thời đen mặt, lại vỗ vào sau đầu con trai mình, vừa đánh vừa hỏi: “Có đau không? Tôi hỏi mày có đau không?”

Thứ vô dụng thậm chí không biết an ủi người khác.

Thời Chính bị cha mình dạy dỗ trước mắt người khác, vẻ ngoài thường ngày giả tạo có chút ấm ức.



Nhưng lần nay ông biết rõ ràng nên lấy lòng ai, “Tiểu Hàm, là cha sai rồi, lẽ này cha không biết nói chuyện sao”.

“Tôi không trách ông”. Thời Hàm hơi cúi đầu.

Thời Chính thở phào nhẹ nhõm, con gái ông vẫn lấy công chuộc tội.

“Cha nhất định sẽ bù đắp cho con”.

Ông đã chuẩn bị một bài phát biểu dài để ổn định Thời Bị trước, nhưng Thời Chính vừa nói một lời, ông đã nghe thấy con gái mình thở dài.

Trong lòng ông cảm thấy bất an mãnh liệt.

Thời Hàm trợn mắt, vẻ mặt cô đơn: “Dù sao cũng không phải chỉ lần này, tôi đã quen rồi”.

“Cái gì mà không phải lần này?” Ông nội Thời nắm được mấu chốt, trừng hai mắt, sau đó đánh mạnh vào đầu Thời Chính, “Nói, mày có phải nhân lúc tôi bị bệnh ức hϊếp Tiểu Thời không?”

Thời Chính đã trung niên, bị đánh la hết như đứa trẻ con.

Thời Nhân và Bạch Uyển Quân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, đặc biệt Thời Chính kêu rất thảm, hai người bị dọa cho đến mức không nói gì, sợ ông nội Thời không vui sẽ đánh vào đầu họ.

“Không có, con thật sự không có......” Thời Chính ôm đầu, cuối cùng chịu không được nói, “Cha, cha đánh con ngốc rồi”.

“Ngốc cũng đáng đời, mày cần cái đầu này cũng không có tác dụng gì”.

Ông nội Thời mặc dù mắng, nhưng tay vẫn dừng lại.

Cũng không phải vì ông đau lòng, chính là đánh quá mệt.



Thời Chính nằm nghiêng cười đau đớn, ôm đầu như hề, trong khi Bạch Uyển Quân và Thời Nhân đều co rúm lại thành chim cút.

Sao nhìn là đáng buồn cười?

Thời Hàm cười không một chút do dự.

Tiếng cười của cô trong trẻo, có lẽ là từ sự hạnh phúc trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời, rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng loại cười này rõ ràng không thích hợp, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thời Hàm.

Thời Hàm nhìn xem phản ứng của mọi người, chẳng những không dừng lại, ngược lại càng thêm tùy ý cười.

Cô đứng mệt nên kéo vali sang ghế sofa bên cạnh rồi tiếp tục mỉm cười nhìn mọi người trước mặt.

Ánh mắt hắn kiêu ngạo, như đang nhìn một đám hề vui đùa, đùa giỡn với mọi người.

Thật dễ dàng để khơi dậy sự tức giận của mọi người.

Thời Nhân hai mắt lóe lên, co rúm lại như một con thỏ nhỏ, hỏi: “Chị gái, chị cười cái gì?"

“Tôi vui!” Thời Hàm không chút kiềm chế nhướng mày.

Sự khıêυ khí©h của Thời Nhân là hiển nhiên, nhưng cô lại không quan tâm chút nào, cô không giống như Thời Nhân, cô không cần phải nhờ ai cả.

Đúng như cô mong đợi, lời nói của Thời Hàm như cầu chì, thành công khơi dậy cơn giận của Bạch Uyển Quân và Thời Chính.