Chương 25: Tôi Sai Rồi (2)

Những tiếng ồn ào bỗng im bặt, Bạch Uyển Quân và cha Thời vẻ mặt vô cùng khó coi.

Họ đều là cha mẹ ruột của Thời Hàm, có lòng cầm hành lý cho cô, đều bị cút đi.

Nếu như không phải ông nội Thời bên cạnh, ông sớm đã tát cho một cái rồi.

Đó thực sự là một cái tát vào mặt.

Bạch Uyển Quân nhân cơ hội chuẩn bị thuốc nhỏ mắt cho Thời Hàm, “Hàm Hàm, con sao nói chuyện với ông nội như vậy, con biết ông nội rất quan tâm con không..........”

“Đây chính là cái mà mấy người nói là quan tâm sao?” Thời Hàm giơ tay lên.

Trên bàn tay trắng nõn vốn xinh đẹp có vài vết máu, trong đó có một vết đặc biệt sâu, không chỉ có vết máu rỉ ra từ khu vực xung quanh mà thậm chí còn hơi sưng lên.

Cô mím môi, càng thêm ghét những người trong gia đình họ Thời này.

Nếu như không phải vì có thân phận hợp lý, cô căn bản không muốn về nhà họ Thời.

Thời Hàm ánh mắt càng ngày càng lạnh, ngay lúc cô muốn vạch ra ranh giới rõ ràng giữa mình và nhà họ Thời, bên tai cô lại nghe thấy một âm thanh tức giận.

“Ai làm..............”

Giây tiếp theo, tay cô cẩn thận bị nắm lấy.

Thời Bị đau lòng không biết phải làm sau, nói với quản gia Tống sau lưng, “Nhanh, gọi bác sỹ gia đình đến”.

“Vâng, vâng”. Quản gia Tống tóc bạc hoảng sợ gọi.



Vẻ mắt lo lắng của hai người khiến Thời Hàm khó chịu thu tay lại.

Trong ký ức của cô, người nhà họ Thời kiêu ngạo vô lý, coi cô như kẻ thù.

Nhưng ông lão trước mặt dường như coi cô như một người thân rất quan trọng.

Vậy là cô đã quên mất ông vì ông là người cực kỳ quan trọng với cô?

Thời Hàm mặc dù có dự đoán khác.

Nhưng người nhà họ Thời, cô vẫn không muốn tiếp cận.

Cô khó chịu rút tay ra sau, “Tôi không sao........”

Bạch Uyển Quân cùng làm theo, “Cha, nhưng mà chỉ là chút vết thương nhỏ, Hàm Hàm nó không sao rồi, cha đừng tức giận”.

“Cô làm sao!” Thời Bị tức giận hỏi.

“Con.........”

“Tiểu Hàm là con gái ruột của cô, cô ra tay sao nặng như vậy, cô không đau lòng sao?”

“Con sao có thể không đau lòng được?” Bạch Uyển Quân đột nhiên ấm ức.

Thời Hàm cũng là bà ta mang thai vào tháng 10 sinh ra, bà đương nhiên đau lòng.

Nhưng chỉ là chút thương nhỏ, lẽ nào cần bà quỳ xuống xin lỗi sao?!

Thời Bị chú ý đến tư thế của Bạch Uyển Quân, ông không trách, chỉ là không nói một lời nhìn bà.



Bạch Uyển Quân cả người run lên.

Điều kiện gia đình của bà không tốt, bà có mối quan hệ tự do yêu đương với Thời Chính khi còn học đại học trước khi gả vào nhà họ Thời.

Có thể nói không chút do dự rằng bà là chim sẻ hóa phượng.

Lúc kết hôn, Thời Bị vẫn luôn không đồng ý mối hôn sự này.

Thời Chính dẫn bà quỳ một ngày một đêm ngoài cửa, ngày hôm đó mưa to, bà ôm bụng, suýt nữa ngất xỉu, còn Thời Bị chỉ đứng ở cửa vẻ mặt không biểu cảm nhìn họ.

Từ đó trở đi, mỗi khi Bạch Uyển Quân nhìn thấy vẻ mặt của Thời Bị đều hoảng sợ.

Bà ta cố gắng phát ra âm thanh, “Cha.......”

“Thời Chính, mày dạy cô ta như vậy sao!” Thời Bị tức giận lên tiếng.

Đối với một gia đình giàu có như họ, tính cách của người phụ nữ họ lấy làm vợ rất quan trọng.

Lấy một người không đứa hạnh, nhà sẽ gặp rắc rối.

Ngay từ đầu ông đã coi thường thái độ nhỏ mọn của Bạch Uyển Quân, nhưng không ngờ sau nhiều năm chung sống, vẫn không có tiến triển gì.

Ngược lại, có một xu hướng tăng cường.



Thời Chính biết Thời Bị sắp tức giận, dùng lực kéo Bạch Uyển Quân, “Bà bớt làm cho con gái không vui, nó còn nhỏ......”