Chương 24: Tôi Sai Rồi (1)

Thời Hàm rũ mắt xuống liếc nhìn mu bàn tay của Bạch Uyển Quân, chán ghét lùi về sau một bước.

Đồng thời di chuyển cổ tay, chuyển hành lý sang tay còn lại.

Bàn tay của Bạch Uyển Quân cứng đờ giữa không trung, ảo giác trên mặt khó có thể duy trì.

Nha đầu chết tiệt, muốn cho trong nhà náo loạn không yên sao?

Thời Hàm không để ý sự xấu hổ của Bạch Uyển Quân, cô không muốn liên quan gì đến nhà họ Thời.

Cô bước về phía Thời Bị hai nước, ngẩng đầu nhìn ông nội Thời hỏi, “Trong nhà này ông có thể làm chủ sao?”

“Đương nhiên!” Ông nội Thời chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn cháu gái.

Ông quan sát kỹ Thời Hàm sau hai năm không gặp.

Ăn mặc tồi tạn, mặt đói gầy, không mang theo trang sức mà ông đặc biệt chọn.

Cô chắc hẳn rất tức giận vì ông đã phớt lờ cô trong hai năm qua.

Tất cả là do cơ thể ông không được tốt, chỉ có thể nằm trên giường bệnh mãi thôi.

Điều khiến ông an ủi nhất là cha mẹ nha đầu này nợ nó quá nhiều, mỗi lần gặp nhau họ đều sống rất hòa thuận.

Quả nhiên không vẫn không yên tâm.

Thời Bị, “Nha đầu muốn cái gì?”



“Qua thời gian tôi cần mượn sổ hộ khẩu của trong nhà dùng”.

“Dùng đi, dùng đi”. Ông không quan tâm xua tay.

“Cám ơn”. Thời Hàm khom người.

Cô không biết quan hệ của bản thân với ông nội Thời là như thế nào, nhưng cả nhà này đều rất phiền, cô thật sự không muốn có liên quan gì với nhà họ Thời này.

Nếu đã quên, thì bỏ đi, cô cũng không muốn nghĩ lại.

Thời Hàm kéo hành ly muốn đi.

“...........” Thời Bị nhất thời không phản ứng được.

Đây là muốn đi đâu?

Ông nội Thời ý thức được ôm chặt hành lý của Thời Hàm.

Thời Hàm không hề kéo, quay đầu cúi người với Thời Bị, ngẩng đầu nhìn cô, giống như con gấu lớn.

Ông già trông không còn sắc sảo như xưa nhưng nét mặt và động tác có phần dễ thương.

Thời Hàm: “..............ông thả tay ra”.

“Không thả!” Thời Bị lắc đầu, vội vàng hỏi, “Đây là sao vậy? Sao vừa về đã muốn đi?”



“Đúng vậy, sao vừa về đã đi”. Bạch Uyển Quân sợ Thời Hàm nói lộ ra cái gì, vội vàng nhìn người hầu cách đó không xa, “Còn không mau để hành lý của tiểu thư lên trên”.

Cha Thời, “Đúng, đúng, nhanh đưa hành lý của tiểu thư lên”.

Thời Nhân căn răng, ai không biết ông nội thương Thời Hàm.

Hiện tại cố ý làm loại chuyện này, hay cho chiêu lạt mềm buộc chặt.

Nói không chừng ông nội là bị Thời Hàm gọi đến, nếu không thì ông đang ở nơi tĩnh dưỡng sao có thể chạy đến đây.

Nhưng mà, trong lòng Thời Nhân bất mãn, cũng biết bây giờ cục diện không có lợi cho cô ta, chỉ là, cô ta nhào về phía Thời Hàm.

Trong lúc nhất thời, Thời Hàm bị người vây quanh, mỗi người đều có mục đích rõ ràng - cướp vali của cô.

Bạch Uyển Quân: “Hàm Hàm, nhanh đưa vali cho mẹ, đói rồi phải không, một lúc mẹ đưa cơm đến phòng con. Vừa về, muốn cái gì nói với mẹ”.

Cha Thời, “Thiếu tiền sao? Một lúc cha chuyển vào thể 500.000 tệ, tiêu xong cha lại cho”.

Thời Nhân, “Chị gái, em vừa học một món ăn, một lúc làm cho chị thử, được không?”

"..." Thời Hàm cảm giác được không khí ngột ngạt, cô nhắm mắt lại, xoa xoa lông mày.

Lúc này, Bạch Uyển Quân chạm vào mu bàn tay còn lại của Thời Hàm, thấy cô ôm vali không buông, dùng hết sức lực giật lấy từ trong tay cô.

Thời Hàm đột nhiên mở mắt, nhìn người xung quanh, “Cút hết đi”.

Cô chưa bao giờ thích chửi thề, thậm chí trong những lúc đối đầu ăn miếng trả miếng, cô cũng chưa bao giờ bảo gọi người ta cút đi một cách thẳng thừng như vậy.