Chương 17: Bà, Tôi Cũng Không Cần (1)

“Sao thế?”

“Rất dễ thương”. Là phong cách của Thời Nhân.

Lúc cô vừa về nhà họ Thời, sự chênh lệch giữa cô và Thời Nhân không rõ ràng.

Nhưng bây giờ cô cao hơn Thời Nhân khoảng mười centimet, Thời Nhân nhỏ nhắn, có dáng vẻ như một công chúa nhỏ, quần áo cũng vui tươi hơn.

Nhưng loại quần áo này không thích hợp với Thời Nhân.

Bạch Uyển Quân từ trong túi mua sắm lấy ra hai bộ quần áo, không có ngoại lệ, đều rất dễ thương.

“Thích không?” Bạch Uyển Quân hỏi.

Thời Hàm không trả lời, từ trong túi mua sắm lấy ra bộ một váy màu xanh nhạt cuối cùng, màu sắc của chiếc đuôi càng đậm, giống như biển động, những chấm trắng trên gai nhân tạo chính là sóng nổi trên đó.

“Tôi thích cái này.” Với chiều cao của cô, chiếc váy này chỉ dài dưới đầu gối cô hai inch, đó là độ dài cô thích.

“Những cái khác không thích sao?”

“Cho Thời Nhân, đây là phong cách của cô ấy”.

Bạch Uyển Quân vốn dĩ sắc mặt có chút khó coi, nhưng thông qua Thời Hàm nhắc nhở, mới phát hiện ra những bộ quần áo này thật sự là phong cách của Thời Hàm.



Bà bình thường mua quần áo cho Thời Nhân quen rồi, nhất thời không chú ý được.

Bà xấu hổ nhét quần áo vào trong túi mua sắm, “Cô nói cho Nhân Nhân thì cho Nhân Nhân đi!”

Bạch Uyển Quân lại nói, “Tiểu Hàm, cô nếu như đã về, đừng giận mẹ nữa, chúng ta giống như hai năm trước được không?”

Thời Hàm là con gái ruột của bà, mặc dù họ thời gian rất rất khó hòa hợp, nhưng huyết thống tình thân đó, Bạch Uyển Quân tin họ có đủ thời gian để loại bỏ những hiểu lầm và xa lạ.

Thời Hàm: “..........Tôi không có giận bà”.

Không nói nên lời.

Cách họ thân thiết với nhau hai năm trước đầy ác ý đối với cô.

Cô không báo thù nhà họ Thời, đã chính là sự bao dung lớn nhất đối với quan hệ huyết thống này.

Thời Hàm rũ mắt xuống, cảm giác bộ váy trong tay chính là một củ khoai tây nóng hổi.

Yêu cầu của Bạch Uyển Quân thật buồn cười, nhưng bà ta dường như không nhận ra điều đó.

Khi Thời Hàm đang do dự không muốn nói chuyện, Thời Nhân cầm vĩ cầm từ bên ngoài về.



Cô ta nhìn thấy quần áo mới trên tay Thời Hàm, bên cạnh là mấy cái túi mua sắn, nụ cười rạng rỡ trên mặt dừng lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

“Mẹ, chị gái.......”

“Nhân Nhân về rồi sao’. Nụ cười trên mặt Bạch Uyển Quân trở nên chân thành hơn nhiều, “Nhanh đến xem quần áo mới mẹ mua cho con”.

Thời Nhân khẽ mỉm cười tiến về phía trước, nhìn Bạch Uyển Quân lần lượt lấy quần áo ra, cô ta chưa bao giờ thiếu quần áo để mặc.

Những quần áo này mặc dù rất đẹp, nhưng không khiến cô ta thích thú.

Vốn là một cô con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện, trên mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên thích thú: "Đẹp quá, cảm ơn mẹ”.

Thời Nhân liếc nhìn chiếc váy trong tay Thời Hàm, mỉm cười, như muốn bệnh vực kẻ yếu: “Mẹ, sao mẹ lại mua cho chị gái một cái thôi?”

“Chị gái con vừa về nhà không có nhiều quần áo, những đồ này đều mua cho nó, nhưng nó chỉ thích chiếc trong tay nó thôi”.

Thời Nhân sửng sốt trong giây lát.

Nói như vậy những quần áo trong tay cô ta đều là Thời Hàm không cần.

Thời Nhân buông quần áo trong tay xuống, liếc nhìn chiếc váy màu xanh nhạt hết lần này đến lần khác, mỉm cười nói: “Chiếc váy này đẹp quá, mẹ thật có mắt chọn”.

Thời Hàm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thời Nhân, nâng váy trong tay lên, nghiêng đầu cười nửa miệng, “Cô cũng thích sao?”