Chương 16: Người Yêu Lý Tưởng

Lục Yến lại xem video trên máy tính, cong môi, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt dịu đi.

Nếu như anh nhớ không nhầm, nha đầu này đang miêu tả bộ dạng họ gặp lần đầu.

Nhiều năm như vậy điều anh thích nhất, chính là cô lại quên anh, người yêu lý tưởng vẫn như cũ là anh.

Có sự khác biệt như nhất chính là anh có tiền hơn trước.

Lục Yến gõ ngón trỏ lên bàn hai lần và phát lại video.

Nếu cô muốn nuôi anh như vậy, vậy anh để cô nuôi cả đời là được rồi.

Thời Hàm ăn trưa tại nhà hàng bên ngoài.

Khi về nhà họ Thời cô rót cốc nước đun sôi, ngồi trên ghế nghĩ về Lục Yến.

Anh không nhận tiền của cô, lại bị phú bà chèn ép, thật sự không thể sống phải không?

Nếu như thật sự tuyệt vọng, anh có phải......

Thời Hàm vội vàng lắc đầu, không thể nào, không thể nào.

Lục Yến đã từ chối một cô gái xinh đẹp như cô, chắc chắn anh sẽ không đồng ý ở bên người phụ nữ giàu có đó.

Cho dù có suy nghĩ đó, đầu tiên khẳng định là cô!



Nhưng... Thời Hàm cau mày, cô dường như đã bày tỏ rằng cô không có hứng thú với Lục Yến trong lúc nói chuyện, có lẽ anh đã loại trừ cô.

Thời Hàm cầm cốc nước lạnh lên uống một ngụm, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định ngày mai sẽ đến tòa nhà tiêu thụ.

Cô ngẩng đầu uống xong nửa cốc nước, vừa xuống lầu, Bạch Uyển Quân xách túi lớn túi nhỏ đi vào.

Bà ta nhìn thấy Thời Hàm, ánh mắt sáng lên, “Nhanh đến đây, tôi mua quần áo cho cô, cô thử xem có hợp không?”

“Gọi tôi sao?” Thời Hàm nhìn xung quanh, không có Thời Nhân, rất không hiểu.

“Còn không đến đây, cô xem bộ cô mặc, đâu giống bộ dạng con gái nhà họ Thời”.

Đặc biệt, chiếc váy hoa đã lỗi thời từ lâu, nếu không có khuôn mặt của Thời Hàm, chắc chắn sẽ bị cười chết.

Bạch Uyển Quân chán ghét dời ánh mắt đi, đem túi xách đặt ở sô pha, “Qua đây xem có thích không?”

Thời Hàm cúi đầu nhìn chiếc váy hoa mình đang mặc, đó là quà sinh nhật bà nội cô trước khi chết mua, quả thực rất rẻ, nhưng lại là chiếc duy nhất trên thế giới, cô bình thường không nỡ mặc nó.

“Còn giận tôi sao”. Bạch Uyển Quân nhìn thấy Thời Hàm đứng ở đó không động đậy, ném chiếc váy mới lên sô pha, “Cô sao không học em gái cô ngoan ngoãn hiểu chuyện chút? Tôi chọn quần áo rất lâu, cô di chuyển chân đi, còn muốn tôi mời cô sao?”

“......” Thời Hàm mím môi, sợ Bạch Uyển Quân lại muốn cải nhau, đi qua đó.

Bạch Uyển Quân lấy ra một chiếc váy màu xanh nhạt dài đến đầu gối, Thời Hàm nhìn thấy nhãn hiệu trên váy, chiếc váy này ít nhất cũng phải 20 nghìn đến 30 nghìn tệ.

Quần áo tầm giá này thường được mua cho Thời Nhân, hầu hết quần áo trước đây của cô đều bị Thời Nhân mặc hoặc không thích.