Trong khi Thẩm Di Chu vẫn đang suy nghĩ về sự tình của Tập đoàn Tứ Hải, bỗng nhiên, thư phòng mở ra. Ngẩng đầu lên, cô thấy vẻ mặt khϊếp sợ của Đức mẫu đang đứng ở cửa nhìn cô, sau đó, có một tiếng hét chói tai đến quãng tám.
Trước nay Thẩm Di Chu không biết rằng giọng nói của Đức mẫu lại cao như vậy, khi cô khóa chặt bả vai và nheo mắt cố gắng bịt tai, cô không thể không nghĩ đến rằng giọng nói của Đức mẫu sẽ thật lãng phí nếu bà không đi làm ca sĩ.
"Trời ơi!!! Chu tiểu thư!!! Nhìn xem bây giờ cô có trông như thế nào!!!"
Tɧẩʍ ɖυyên, người đang uống trà trong phòng trà, đều nghe được giọng nói này,ông giương mắt hướng về phía phát ra âm thanh. Tuy rằng cách vách tường sàn gác và ở khoảng cách xa như vậy ông không thể nhìn thấy cái gì , nhưng tiếng nói kinh người của Đức mẫu vẫn làm Tɧẩʍ ɖυyên cảm thán:
"Tại sao Đức Lan hồi đó không học thanh nhạc, học cái gì xã hội làm gì?"
Thẩm Văn San ở bên mặc dù không nói gì nhưng cũng yên lặng gật đầu, tỏ vẻ Tɧẩʍ ɖυyên nói cực kỳ đúng.
Thẩm Di Chu căn bản là không thể tin được Đức mẫu đã năm mươi tuổi, chỉ nhìn thấy dáng người thon thả, bước đi như bay của bà, trực tiếp vọt lại đây, sau đó giơ cây thước giấy không biết lấy từ đâu ra, sau đó hung hăng đánh vào đôi chân dài trắng nõn vẫn đang nằm trên bàn của Thẩm Di Châu.
Tiếp theo, Thẩm Di Chu nghe thấy chính mình kêu thảm thiết: "A! Đức mẫu!người nhẹ một chút!"
"Ta để cho ngươi mất trí nhớ!! Ngươi làm cái trò gì thế hả!! Đây là hành động mà một tiểu thư quý tộc nên có sao?!" Đề Mẫu vung cây thước giấy trong tay đuổi theo Thẩm Di Chu đang chạy quanh phòng, cho cô trận đòn tơi bời.
Đừng nhìn thước giấy làm bằng giấy, rất mềm, sẽ không để lại vết hằn gì nghiêm trọng trên da , nhưng lại rất đau. Sau khi Thẩm Di Chu được thử qua một lần, vừa thấy Đức mẫu cầm thước giấy lên, liền ôm đầu bỏ chạy.
Vì cái gì một người thanh lịch như Đức mẫu lại bạo lực như vậy! ! !
Thẩm Di Chu đang ngâm mình trong bồn tắm khóc không ra nước mắt, sờ sờ chỗ bị đùi Đức Mẫu vừa đánh lên, một chút căn bản đều không nhìn thấy, lại sờ không được, nhưng lại rất đau!
Còn Đức mẫu thì vẫn đứng ngoài cửa phòng tắm, gõ cửa: "Chu tiểu thư, thời gian không đợi một ai, Lão gia đều sắp chuẩn bị xong rồi, nhanh lên, cô tắm rửa một cái liền muốn tẩy rớt một tầng da đi sao?" !"
Thẩm Di Chu tức giận hét lên: “con đang tắm, lại không phải gϊếŧ heo, sao có thể nhanh như vậy!!”
“Con nói cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của Đức mẫu vang lên ngoài cửa, theo sau thanh âm của bà là tiếng thước giấy đập vào tay bà kêu răng rắc làm cho Thẩm Di Chu kinh hồn táng đảm.
Sau khi tắm Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Thẩm Di Chu ngồi bên cạnh gương trang điểm, lập tức có một đám chuyên gia trang điểm vây quanh cô để trang điểm và tạo kiểu cho cô. mà Đức mẫu đứng một bên, chọn đồ trang sức cho Thẩm Di Chu, đồng thời giảng giải những thứ gì cần chú ý vào tối nay.
Thẩm Di Chu không phải lần đầu tiên tham gia dạ tiệc, đương nhiên không cần bàn cãi, nhưng cô cũng không dám chiếu lệ với Đức mẫu nếu Đức Mẫu nói gì, cô cũng thành thật gật đầu.
Đức mẫu tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được một bộ trang sức bằng ngọc bội, rất hợp với y phục tối nay của Thẩm Di Chu. Bà thở ra một hơi, nhìn Thẩm Di Châu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, vươn tay vuốt tóc cô, nghiêm túc nói: “Chu tiểu thư, hôm nay rất quan trọng, hôm nay là lần đầu tiên lão gia chính thức mang người tham dự một buổi tiệc như vậy.người nên biết dịp này có nghĩa như thế nào, vì vậy người phải làm cho tốt."
Thẩm Di Chu cũng nhìn ánh mắt ấm áp như một người mẹ của Đức mẫu, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, cô dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy cổ Đức mẫu: “Con biết rồi, Đức mẫu đừng lo lắng.”