Chương 41: Tôi không có diễn

Đứng dưới ánh mặt trời, Cố Phi Dương giống như một thân sáng ngời chói mắt, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Thẩm Di Chu trên cánh tôiy hắn cũng sáng ngời không kém, hai người như vậy đứng cùng nhau, tựa hồ lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người .

Mặc dù bọn họ cũng mặc tôing phục màu đen, cho dù không nói nhiều, nhưng đứng cùng nhau như thế này, gần nhau như vậy, cơ hồ đã đánh lạc hướng lực chú ý của mọi người.

Cố Phi Dương,k huôn mặt luôn có gió xuân treo trên, mỉm cười với Tiết Nguyệt, đôi mắt anh hơi cong xuống, nhìn anh trông giống như một quân tử, nhưng trong đôi mắt đó có một thứ gì đó khiến mọi người khôn dám nhìn thẳng vào .

"Như thế nào? Cô còn chưa nói xong với Cao Minh Triết?" Cố Phi Dương mặc dù nhìn Tiết Nguyệt, nhưng lời nói ra khỏi miệng đều là nhằm vào Thẩm Di Chu.

Thẩm Di Chu đã đề phòng người đàn ông này kể từ phát hiện ra sự nhạy bén của Cố Phi Dương vào sáng nay, mặc dù bây giờ cô hơi bị động, nhưng cô không muốn hợp tác với người đàn ông này lắm, vì vậy cô chỉ lẩm bẩm vài lần. xem như theo hắn , trả lời hắn.

" nói xong liền đi thôi, tôi nghĩ em ngày hôm nay mệt mỏi." Cố Phi Dương rời mắt khỏi Tiết Nguyệt, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Di Chu, trong giọng nói có một loài trời sinh tình ý miên man, nghe được khiến người ta cảm động. cảm giác như có con bọ nhỏ chui gãi ngứa trong lòng.

Thẩm Di Chu bất động thanh sắc nhìn Cố Phi Dương, mặc dù bây giờ cô mặt không biểu cảm, cố gắng tỏ ra mình không liên quan gì đến người đàn ông này, nhưng bàn tay đang ôm lấy eo thon của cô đã hoàn toàn đánh nát toàn bộ nỗ lực của Thẩm Di Chu.

Tiết Nguyệt hoàn toàn sửng sốt, nam nhân trước mắt chính là Cố Phi Dương, cô ta biết nam nhân này có lai lịch không nhỏ, thậm chí không thua gì Thẩm Di Chu. Cô cũng chỉ là từ trong miệng Chu Lăng biết được người đàn ông này, tuy rằng cũng có tồn tại chút ý niệm, nhưng cô ta cũng biết giữa mình và người đàn ông này có một khoảng cách rất lớn, cô chỉ là mơ tưởng mà thôi.

Nhưng mà, hiện tại nam nhân này cư nhiên vừa mới xuất hiện lại cùng Thẩm Di Chu biểu hiện thân mật như vậy, điều này làm sao có thể để cho Tiết Nguyệt không ngốc ra .

Cô ta gần như lắp bắp: "Cố thiếu, quan hệ giữa Thẩm tiểu thư và Cao tiên sinh không rõ ràng. Anh mới từ nước ngoài trở về, đừng để bị cô ấy lừa..."

Ánh mắt Cố Phi Dương quét qua Tiết Nguyệt trên người, Tiết Nguyệt đột nhiên bị sự tàn nhẫn bên trong hiện ra dọa sợ, thậm chí không khỏi lui về phía sau một bước.

"Tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi với Di Chu thân thiết hơn với của cô nhiều, Tiết tiểu thư."

Tiết Nguyệt cắn chặt môi, nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng cô ta không hề cảm thấy đau, chỉ nhìn Cố Phi Dương trước mặt, sau đó cụp mắt xuống, thì thầm Anh lẩm bẩm: "Là... Cố thiếu."

Lúc này Thẩm Di Chu bắt đầu tò mò về thân phận của Cố Phi Dương. Mà Tiết Nguyệt đối với người này sợ hãi, lại để cho Thẩm Di Chu càng thêm nghi hoặc, lần trước cô không có để ý tới người này, chính là hôm nay xem qua các loại tình huống, người này có lẽ không đơn giản chỉ là một người bằng hữu cũ của Thẩm gia. .Danh tính của anh ta là gì?

Bất quá, trong hoàn cảnh hiện tại, cô rõ ràng không dễ để khám phá câu hỏi này.

Cố Phi Dương dùng một chút lực trên eo cô, nhưng Thẩm Di Chu không chống cự, mà đi theo Cố Phi Dương rời khỏi Tiết gia.

Sau khi ra khỏi cửa, không đến mấy bước, Thẩm Di Chu lạnh lùng nói với Cố Phi Dương: "Cố tiên sinh, vừa rồi cám ơn anh cứu giúp, nhưng xem ra vở kịch cũng đã kết thúc, anh cũng nên bỏ tay ra đi?"

Cố Phi Dương vẻ mặt kinh ngạc: "Di Chu, tôi không có diễn!"