Chương 39: Đừng phạm sai lầm

Nói thật, Tiết Nguyệt lớn lên rất xinh đẹp, rất nữ tính, đứng ở nơi đó cười duyên dáng, như đóa sen nước thẹn thùng trong gió mát. So ra, Tiết Phàm có chút cứng rắn, có thể nói Tiết Phàm giống Tiết Công, đặc biệt là hai cái lông mày kia, rất anh tuấn, cho nên đem lại cho người ta có cảm giác xa cách.

Bây giờ Tiết Nguyệt đang đứng ở nơi đó, mỉm cười với Thẩm Di Châu, nụ cười của cô ta rất hoàn mỹ, không hơn không kém hiện lên trên khuôn mặt, có thể nhìn ra cô ta đã luyện tập rất lâu trước gương.

Nhưng dưới nụ cười dường như hoàn mỹ này, Thẩm Di Chu liếc mắt liền có thể nhìn ra sự ác độc gần như bốc cháy trong lòng cô ta.

Thật sự rất thú vị, nói đến đây, cô thật nhớ sự hai mặt của Tiết Nguyệt. Nhìn vẻ mặt có vẻ đắc thắng của cô ta, hiển nhiên là cô ta biết chắc thứ gì có thể uy hϊếp được mình, thật sự là buồn cười, từ khi Tiết Nguyệt đến nhà Tiết khi cô ta mười tuổi, cô ta đã âm mưu chống lại mình, nhưng Cho đến khi cô chết, cô ta chưa bao giờ thành công, vậy lần này thì sao?

Dùng âm mưu của Tiết Nguyệt chống lại Tiết Phàm, người đang mang thân phận của Thẩm Di Chu thì sao?

Cô ta có cơ hội để chiến thắng sao?

Đột nhiên, Thẩm Di Chu trở nên rất hứng thú, cô thật sự rất nóng lòng muốn nghe tâm tình nhỏ củaTiết Nguyệt.

“Tiết tiểu thư.” Thẩm Di Chu xoay người lại, theo động tác của cô, trên người y phục đen màu thậm chí không có lộ ra một tia nếp nhăn, có thể thấy cô thường ngày lễ tiết hoàn mỹ cỡ nào: “Làm sao vậy?”

Thẩm Di Chu khẽ mỉm cười, khẽ mở ,liền nhìn thấy hàm răng trắng nõn của cô lộ ra trên hai cánh môi như cánh hoa hồng tươi.

Dưới ánh nắng ấm áp, Tiết Nguyệt đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, không khí vốn dĩ ấm áp quanh người dường như có chút ớn lạnh, khiến cô ta không tự chủ được rùng mình một cái.

“Thẩm tiểu thư.” Tiết Nguyệt hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra một ít ghen tị, đúng vậy, chính là như vậy, mỗi lần Tiết Phàm nhìn cô ta, cũng lộ ra trịch thượng khinh thường, Thẩm Di Chu cũng như vậy, thật sự là làm cô ta càng hận ,hàm răng nghiến chặt lại.

"Tôi nhớ, anh Cao hình như là bạn trai của cô Trịnh Tuyết Trân em họ của cô, cô như vậy là tranh thủ khi cô ấy đi vắng để có thể dính dáng đến anh ta trong đám tang của chị tôi sao?" Tiết Nguyệt chậm rãi nói, vẻ mặt cô ta một bộ rằng tôi chỉ đang nhắc nhở cô , nhưng cô ta không che giấu tốt, trong lời nói, cô ta vẫn để lộ ra một sự xấu xa không thể kiểm soát.

"Vòng tròn này lớn hay nhỏ, cho dù cô có quá khứ với Cao tiên sinh, bây giờ không phải nên tự kiềm chế một chút sao? Cho dù không thể tự kiềm chế, cũng nên chọn một chỗ thích hợp chứ? Đây là nhà họ Tiết của chúng ta, Là tang lễ của chị cả tôi, cô đã nhịn không muốn thượng sao? Cô Thẩm, cô cũng là người nhà họ Thẩm, sao cô lại khác cô Trịnh như vậy?"

Thẩm Di Chu nhướng mày, có chút buồn cười nhìn Tiết Nguyệt, nhưng phải nói, Tiết Nguyệt này còn có chút tài ăn nói. Cô thế mà không nhận ra bản lĩnh đổ thêm dầu vào lửa, giấu dao trong người. và khả năng gieo rắc bất hòa của cô ta vẫn không nhỏ.

“Việc tôi làm hình như không liên quan gì đến Tiết tiểu thư, hơn nữa…” Thẩm Di Châu cười lạnh: “Trịnh Tuyết Trân họ Trịnh, không phải là người Thẩm gia được. Tiết tiểu thư ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm về điều này."