Chân Tô Duyệt Nhiên mềm nhũn, cả người sững sờ ngay tại chỗ, cho đến khi bị một đám người mặc áo đen vây quanh mới phản ứng lại.
"Nhiên Nhiên!” Người gọi Tô Duyệt Nhiên chính là Tô Chính Thiên, đi được nửa đường ông ta và Lâm Uyển lập tức quay trở lại, muốn cùng đưa Tô Duyệt Nhiên đi ra ngoài, lại phát hiện Tô Duyệt Nhiên bất ngờ trốn đi.
May là thời gian rời đi không lâu, Tô Chính Thiên dễ dàng tìm được tung tích của Tô Duyệt Nhiên, trước khi lên xe đã tìm được cô ta.
“Nhiên Nhiên, mau đi theo cha!” Tô Chính Thiên không chờ Tô Duyệt Nhiên giãy dụa, một tay kéo cô ta lôi đi.
Mẹ Tô cảnh giác nhìn bốn phía, che Tô Duyệt Nhiên sau lưng, hi vọng không ai có thể nhận ra cô ta.
Chẳng qua tình cảnh lớn như vậy chắc chắn sẽ dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Có chuyện gì đang xảy thế?” Người qua đường không biết chân tướng sự việc hỏi ra nghi vấn của mình.
“Không biết, trông cũng lớn ghê, cứ như là nữ minh tinh xuất hiện đấy.”
“Đúng vậy, giọng nói lúc nãy hình như gọi Nhiên Nhiên…”
Nhóm người kia rời đi như cơn gió, cứ như thể chưa bao giờ xuất hiện qua.
“A! Mới vừa rồi là Tô Duyệt Nhiên sao?” Có người nói lên nghi ngờ của mình, tiếp theo cả phòng chờ cũng rối loạn hết lên.
“Có ai chụp được ảnh hay không? Đây là một tin lớn đấy!”
“Tôi chụp được, tôi chụp được!”
Trong nháy mắt, người hét ”Tôi chụp được" đã bị đám người vây quanh, tất cả mọi người đang muốn cướp ảnh đi, ai cũng muốn làm người đầu tiên có được tin này.
Người nhà họ Tô rời đi rồi nên không biết trong phòng chờ xảy ra chuyện gì, giờ phút này Tô Chính Thiên và Lâm Uyển một đường dẫn theo Tô Duyệt Nhiên đi tìm phóng viên.
“Cha mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Tô Duyệt Nhiên bất mãn việc cha mẹ dẫn theo một đống người vây quanh mình, bản thân cũng không có cơ hội đi thành phố C nữa rồi.
“Đi tìm phóng viên Vương!” Tô Chính Thiên trừng mắt liếc Tô Duyệt Nhiên, trong lòng chỉ cảm thấy đứa con gái này càng ngày càng không thể để cho mình yên tâm, lòng bất mãn với Tô Duyệt Nhiên cũng càng ngày càng lớn.
Tô Duyệt Nhiên ngây người, có chút không hiểu rõ tình huống hiện tại, lửa giận thoáng cái xông lêи đỉиɦ đầu:”Tại sao phải đi tìm phóng viên? Chê con còn không đủ chật vật sao?"
Hất tay mẹ Tô ra, Tô Duyệt Nhiên giận dữ nhìn chằm chằm cha của cô ta.
“Nhiên Nhiên, con đừng nóng giận, cha của con là vì muốn tốt cho con thôi, chúng ta đi tìm phóng viên Vương, xem có biện pháp nào ép những tin tức này xuống hay không!” Mẹ Tô ở vừa an ủi, vừa nháy mắt với Tô Chính Thiên.
“Hừ!” Tô Duyệt Nhiên không nói chuyện, mặc cho mẹ Tô lôi kéo mình lên xe rời đi.
Xe chạy được một lát, cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa nhà cao tầng. Tô Duyệt Nhiên vừa nâng mắt lên nhìn, là một công ty truyền thông nổi tiếng gần đây.
Lần trước đã có đến chào hỏi qua, đám người đi vào công ty vô cùng thuận lợi, dọc theo đường đi không có ai, đi một chặp tới chỗ một cánh cửa.
“Tổng giám đốc Tô.” Người mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ chín chắn, đeo gọng kính đen lộ rõ vẻ chuyên nghiệp:”Mau vào đi."
“Phóng viên Vương, gần đây có một số tin tức trên mạng, cậu có biện pháp ép xuống hay không?” Ông ta cũng không quanh co lòng vòng, Tô Chính Thiên trực tiếp nói ra mục đích của mình khi đến đây.
“Việc này sợ là rất khó, tổng giám đốc Tô, hẳn là ông hiểu được, đó toàn là ảnh thật, cộng thêm hình như sau lưng có người cố ý dẫn hướng dư luận, rất khó giải quyết đấy!” Phóng viên Vương khẽ thở dài một cái, sắc mặt càng tỏ vẻ nghiêm trọng hơn.
“Thật sự không có một biện pháp nào sao? Nếu mời người thay đổi hướng dư luận có được không? Bên này áp xuống thêm chút nữa…” Hi vọng trong mắt Tô Chính Thiên gần như tan biến, ông ta cố nén tức giận nhẹ giọng lên tiếng.
“Đã nói như vậy, Tổng giám đốc Tô, nếu như chuyện này là giả, ông cũng không cách nào khống chế được, chẳng qua còn có một biện pháp có thể thử một chút xem.”
“Biện pháp gì?”