“Nói như vậy là cô cũng biết hả? Ai vậy? Dù sao ở đây cũng không có ai. Nói cho tôi một chút đi. Mấy cái loại chuyện này tôi rất có hứng thú đó!”
“…”
Không thể không nói, người phụ nữ kia vẫn rất cẩn thận, bất kể bạn bè của cô ta có hỏi thăm thế nào, cô ta nhất quyết đợi cho đến khi đi ra ngoài rồi nói sau.
Nhưng như vậy là đủ rồi, Khúc Nhiễm khẽ cười một tiếng, kéo mũ lưỡi trai xuống, nhanh chóng bước ra ngoài.
Lâm Uyển và một người đàn ông…
Nếu thật sự bị đào ra cái gì đó thì đây nhất định sẽ là một tin tức động trời.
Khi màn đêm buông xuống, bên ngoài biệt thự của nhà họ Tô có rất ít người qua lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hoặc hai phóng viên của tạp chí Tám Chuyện đang nấp trong góc.
Khúc Nhiễm ẩn mình trong bóng tối, nhìn ngôi nhà quen thuộc lại xa lạ này, trong mắt cô chỉ có sự lạnh lẽo.
Khoảng chín giờ, Lâm Uyển ngồi xe đi ra ngoài, Khúc Nhiễm nhanh chóng bắt một chiếc taxi đi theo sau.
Nhìn thấy chiếc xe đang chạy đến vùng ngoại ô, lại dừng lại ở một nơi xa ngút ngàn không có người ở.
Hơn nửa đêm rồi, bọn họ còn đến đây để làm cái gì cơ chứ?
Khúc Nhiễm không khỏi nghi hoặc.
Nhưng khi cô nhìn thấy chiếc xe kia bắt đầu rung nhẹ, lập tức hiểu ra.
Thì ra người đàn ông đó lại là người lái xe của nhà họ Tô?
Không ngờ được, chú Lưu ngày thường trông có vẻ thật thà, vậy mà ở sau lưng lại làm ra loại chuyện như vậy…
Khúc Nhiễm nhìn bốn phía xung quanh, không có đèn đường, sẽ không có ai đi qua.
Cô ngồi xổm xuống, chậm rãi tiến lại gần, nghe bên trong truyền đến âm thanh kịch liệt, cô giơ điện thoại lên chụp vài tấm ảnh.
Thừa dịp còn chưa có ai phát hiện, cô lại lẻn đi.
Quay trở lại khách sạn, thấy Mặc Dịch Minh đang ngồi trong phòng của cô, như thể đang đợi cô.
“Cô đi đâu vậy? Sao muộn như vậy mới về?”
Mặc Dịch Minh cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Khúc Nhiễm không có ý định giấu giếm, cô không nói lời nào mà lấy điện thoại di động ra, kết nối với máy tính, chỉ vào những bức ảnh tối như mực: “Anh có thể giúp tôi điều chỉnh những bức ảnh này được không?"
Lúc này, Mặc Dịch Minh mới ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại của Khúc Nhiễm, sau khi do dự một chút thì gật đầu.
Chạm vài cái vào máy tính, gửi ảnh đến bộ phận kỹ thuật của công ty.
Mặc Dịch Minh vừa muốn thăm dò thì phát hiện vậy mà Khúc Nhiễm đã cởϊ áσ khoác, tự mình bước vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước từ bên trong truyền ra, Mặc Dịch Minh cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng khi anh ấy chuẩn bị rời đi thì bộ phận kỹ thuật đã gửi lại ảnh rồi.
Nhìn hình ảnh hot trong bức ảnh, sắc mặt anh hơi thay đổi…
Sáng sớm hôm sau, Khúc Nhiễm đi cùng Mặc Dịch Minh đến tập đoàn Tô thị để dự hội nghị hợp tác.
Trong lúc đó, nội dung mà bọn họ bàn luận không khác mấy so với dự đoán của cô. Để che đậy cạm bẫy lớn nhất trong lần hợp tác này, Khúc Nhiễm còn cố tình thêm vào một số lỗ hổng nhỏ để đánh lạc hướng sự chú ý.
Tuy nhiên, dù sao Tô Chính Thiên cũng là một con cáo già, sau khi xử lý xong những lỗ hổng nhỏ đó, sắc mặt của ông ta ngưng trọng lại.
“Chỗ này hình như có chút…”
Khúc Nhiễm đang chuẩn bị giải thích theo kế hoạch thì đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó là một bóng người xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
“Cha!”
Khi nhìn thấy người tới, con ngươi của Khúc Nhiễm co rút lại, không khỏi nắm chặt tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay.
Phản ứng của cô không lớn, nhưng vẫn bị Mặc Dịch Minh ở bên cạnh phát hiện.
Nhìn thấy trên khuôn mặt đơn thuần nhỏ nhắn hiện lên vẻ lạnh lẽo không phù hợp với tuổi tác, Mặc Dịch Minh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua theo ánh mắt của cô.