Hôm nay mất mặt ở thôn Trần gia ngược lại cũng không sao.
Nhưng đưa người về không chỉ có một mình bà ta, truyền về phủ mới thực sự là mất hết mặt mũi. Sự oán giận vừa lóe lên, bà ta nghĩ đến cái gì đó, bà ta tiếp tục mở miệng:
“Phu nhân chúng tôi dặn dò rồi."
"Lệnh thiên kim ở Hầu phủ chúng tôi, từ trước đến nay tính tình phóng khoáng. Dù là ở bên ngoài, thiên kim tiểu thư khắp kinh thành không ai là không biết nàng."
"Phu nhân nói, đứa con này trời sinh đã như vậy, bảo hai người không cần gò bó nàng."
Lời nguyên gốc của Hầu phu nhân không phải như vậy, nhưng…ai biết nào? Trong mắt Vương ma má loé lên sự đắc ý.
Người nhà họ Trần sẽ không biết lời nói nguyên gốc của Hầu phu nhân là gì, Hầu phu nhân cũng không biết bà ta giải thích lời của mình như thế nào. Đặt những kẻ hạ tiện này cùng nhau, Vương ma ma có hơi thích thú.
Bà ta động cổ tay muốn bưng trà lên uống một ngụm thì lại nhìn thấy cái bát sứ to trên bàn, ghét bỏ, rời mắt. Nét mặt đám người Trần Hữu Phúc rất khó coi. Bọn họ là những người bần tiện, thô tục, không có nghĩa là họ không nghe ra được tốt xấu trong lời nói.
Ý trong lời nói vừa rồi của Vương ma ma chính là gốc rễ nhà họ Trần bọn họ chẳng ra làm sao, cho nên Hầu phủ nhà người ta quyền quý như vậy, cũng không dạy nổi đứa trẻ này.
Bởi vì gốc rễ của nàng xấu xí, bần cùng. Dựa vào cái gì mà mắng người khác? Mặt Trần Hữu Phúc căng cứng, đỏ lên, ông ấy thở dốc đứng dậy.
Nhà bọn họ một không trộm, hai không cướp, dựa vào cái gì mà mắng bọn họ? Ông ấy nhìn cô gái đang yên lặng ngồi cạnh bàn, không kìm được nói lớn:
“Đứa trẻ có chỗ nào không tốt? Rất ngoan.” Ngồi ở đó, mặt mày cúi xuống, yến lặng ngoan ngoãn.
Trần Hữu Phúc nhìn một lần rồi lại không kìm được nhìn thêm lần nữa. Tuy rằng mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bởi vì là con của mình nên Trần Hữu Phúc không nhịn được mà yêu thích, ánh mắt của ông ấy nhìn về hướng Vương ma ma rất bất mãn. Trần đại lang và Trần nhị lang, cũng nhìn muội muội mới.
Cô gái yên lặng ngoan ngoãn, rất khó khiến người ta sinh ra ác cảm.
Bọn họ nghĩ đến cảnh ngộ của nàng, trong lòng ngoài tò mò ra thì còn có chút thương xót. Đổi lại là bọn họ, một khi biết mình không phải con cái trong nhà, sắp bị đuổi đi, không nói trời long đất lở thì cũng không biết đi đâu.
Nàng còn nhỏ như vậy, mười lăm năm trước lại là thiên kim được nuôi nấng, nâng niu như ngọc, thoáng chốc từ trên trời rơi xuống vũng bùn, nên khó chịu đến mức nào?
“Ngoan?” Biểu cảm của Vương ma ma có chút kỳ lạ, sau đó liền cười “khanh khách”, giống như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng nực cười:
“Hôm nay các ngươi nó như vậy, sau này cũng không nên hối hận.”
Nét mặt Trần Hữu Phúc thay đổi, nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của cô gái. Đỗ Kim Hoa ngược lại không có biểu cảm gì..