Chương 6: Gia đình ruột thịt.

Thời Cẩn quay về phòng mình, tháo khẩu trang xuống, tẩy lớp phấn son trên mặt.

Lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú sáng sủa, đẹp không tì vết.

Dưới mũi lại có một đường sẹo méo mó, chạy từ môi đến cằm.

Vết sẹo đã đóng vảy trông rất dữ tợn. Nó như một vết mực phá hỏng toàn bộ công trình kiệt tác tinh xảo hoa mỹ, dựng lên một dấu vết không thể xóa bỏ đi trên gương mặt Thời Cẩn.

Thứ này là do thiên kim thật của nhà họ Thời ban tặng.

Thiên kim thật của nhà họ Thời vốn tên Lệ Tuyết Tâm. Sau khi được nhà họ Thời đón về, cô ta nhanh chóng đổi tên lại thành Thời Tuyết Tâm.

Nhờ cách nói chuyện và lối xử sự ưu nhã của mình, cô ta nhanh chóng chiếm được tình cảm của người ở nhà họ Thời, chưa kể cô ta còn là người thật sự có huyết thống với nhà họ Thời.

Khi ấy Thời Cẩn mới chỉ mười hai tuổi. Ban đầu nhà họ Lệ đã đồng ý tới đón cô, cô cũng tự nguyện từ bỏ tất cả mọi thứ để trở về, vậy mà nhà họ Lệ lại thất hứa, không cho người qua đón.

Thời Cẩn không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại nhà họ Thời lần nữa, làm trò cười cho nhà họ Thời.

Mọi người đều châm chọc cô rằng nhà họ Lệ nghèo khó kia cố tình không tới đón người là để cô có thể tiếp tục ké miếng thơm ở nhà họ Thời giàu có, không cần phải trải qua những ngày tháng cực nhọc.

Còn có người ác ý đồn đoán, lúc trước nhà họ Lệ cố ý đổi Thời Cẩn vào một nhà giàu là để con gái ruột có thể thoát khỏi gia đình nghèo khổ ban đầu, sống một cuộc đời sung túc tốt đẹp.

Ngày tháng của thiên kim giả, muốn khổ chừng nào thì khổ chừng đó.

Thời Tuyết Tâm ngoài mặt chăm sóc cô rất chu đáo, ở nơi không ai thấy lại âm thầm gây khó dễ, hãm hại cô mọi lúc mọi nơi.

Vết sẹo này là do chính tay cô ta để lại.

Thời Cẩn miễn cưỡng sống tại nhà họ Thời, chỉ có tên hôn phu trên danh nghĩa Sở Lăng kia là ánh sáng trong tháng ngày đen tối của cô, cô bám chặt lấy hắn ta không buông tay.

Sau này nhà họ Lệ đến nhờ Phó Tu Viễn tới đón Thời Cẩn, nhưng cô không còn chút niềm tin nào với nhà họ Lệ nữa.

Nhưng phải nhiều năm sau cô mới biết… Lúc trước nhà họ Lệ không tới đón cô là vì một biến cố bất ngờ ập tới.

Thật ra nhà họ Lệ cũng không phải gia đình bình dân nghèo nàn gì… Mà là một trong tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh. Cũng giống Phó Tu Viễn, bọn họ vô cùng quan tâm chăm sóc cô.

Chỉ có điều ở đời trước, bị trời đất sai khiến nên bọn họ đã bỏ lỡ nhau một thời gian dài.

“Không sao hết, bây giờ đến lượt con bảo vệ mọi người.” Thời Cẩn nhớ tới ba mẹ ruột, gương mặt của anh trai, nhỏ giọng nói trước gương.

Cô lấy ra một lọ thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo trên mặt.

Ở đời trước, cô tình cờ nắm giữ được các y thuật thần bí cổ xưa, điều chế ra một loại thuốc có thể xóa đi vết sẹo này.

Chỉ là quá trình này cần có thời gian nhất định, với lại giữa chừng cũng không thể trang điểm để tránh ảnh hưởng tới sự phục hồi.

Hôm nay đi đăng kí kết hôn, cần phải chụp ảnh nên cô đã dùng rất nhiều kem nền để miễn cưỡng che đi vết sẹo này.

Người có thể chung thủy đến chết với cô cả khi trên mặt cô có vết sẹo đáng sợ này, e là chỉ có một mình Phó Tu Viễn.

Thời Cẩn cong môi cười nhạt.



Ngày tiếp theo, mới sáng sớm mà Đặng Vũ Phi đã đi tới biệt thự.

Căn biệt thự bốn bề tĩnh lặng, không có sự náo động hỗn loạn như cô ta tưởng tượng.

Cô ta không thể tin được, không lẽ việc đốt căn cước vẫn chưa đủ để khiến Phó Tu Viễn tức giận sao?

Vậy chỉ có thể để cô ta châm lửa thêm thôi!

“Thời Cẩn!” Cuối cùng Đặng Vũ Phi cũng tìm thấy Thời Cẩn.

Cô đã thay quần áo để ra ngoài. Hôm nay Thời Cẩn chỉ ăn mặc đơn giản, một chiếc áo thun trắng cùng quần jean đã giặt đến phai màu, thấp thoáng lộ ra vòng eo nhỏ trắng, chưa bằng một vòng tay, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Dù Thời Cẩn mặc đồ gì, chúng luôn toát ra một vẻ đẹp riêng khi ở trên người cô.

Đặng Vũ Phi ghen tỵ đến đỏ mắt.