Chương 16: Doanh Gia Không Dám, Tôi Dám

Cô rất không ưa đứa con nuôi này của Doanh gia, nhất là sau sự việc ngày hôm qua.

Học hành kém cỏi, tư cách tồi, lại hay nói dối.

Đến cả người tốt tính như Doanh Lô Vi còn bị chọc tức, cô thật sự thấy bất bình thay cho chị em tốt của mình.

Bài đăng weibo hôm nay Lục Chỉ cũng xem rồi, nhưng thế thì chứng minh được gì cơ chứ?

Cô có thể khẳng định, Doanh Tử Khâm chắc chắn có ý nghĩ không an phận với Giang Mạc Viễn.

Lục Chỉ ngẫm nghĩ, thầm tính toán rồi kéo Lục Phương qua: “Tiểu Phương, chị em mình vào trong đi, lát nữa có người tới thì cô ra tiếp.”

Câu cuối cùng là nói với người nhân viên thu ngân.

“Chị, chị định làm gì vậy?” Lục Phương không rõ đầu cua tai nheo, “Trốn cô ta?”

Ở lớp, Doanh Tử Khâm lúc nào cũng cúi đầu, không dám gặp ai, sao giờ cậu lại thành người phải trốn chứ?

“Trốn cái gì mà trốn?” Lục Chỉ không do dự kéo Lục Phương về phía nhà kho phía sau: “Chị muốn cho cô ta mất mặt, đến lúc đó phải hạ mình nhờ chị giúp đỡ.”

Không phải muốn mua thuốc sao?

Thế thì xem xem rốt cuộc có mua được không.

Lục Phương đứng hình một lúc mới ngộ ra, nhoẻn miệng cười: “Chị, chị đúng là nham hiểm, chị nói xem lát nữa cô ta có tức tới phát khóc không?”

“Chắc chắn rồi.” Lục Chỉ nhìn vào màn hình máy tính đang bật: “Đến lúc đó, gửi video cho Lộ Vi xem, để cô ấy vui vẻ hơn chút.”

“Chị, nhớ gửi cả cho em đấy.” Lục Phương cảm thấy chủ ý này rất hay, “Đợi khi nào trở lại trường, em sẽ cho cả lớp xem.”

Cũng sắp đến cuối cấp rồi, học hành vất vả, cần có thứ gì đó để giải trí.

Vài giây sau, cô gái đẩy cửa bước vào.

Cô vốn định đi tới kệ hàng, nhưng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, nhìn thẳng về một phía.

Lục Phương vừa hay đối mặt, nín thở một hơi.

Sắc môi nhàn nhạt, không chút son phấn, nhưng khiến người không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.

Đôi mắt phượng sâu thẳm ngưng đọng như không thấy đáy, giống như muốn hút người ta đắm chìm vào nó.

Tim Lục Phương đập mạnh một nhịp: “Chị, cô ta sẽ không biết chúng ta đang ở đây chứ?”

“Sao mà biết được?” Lục Chỉ không cho là vậy: “Em tưởng cô ta có khả năng tiên tri chắc?”

**

Doanh Tử Khâm thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc.

Từ sau khi tỉnh lại, bao nhiêu là rắc rối tìm tới cô, cô cũng thấy mệt rồi.

Cô không có thói quen tìm hiểu kĩ nơi mình định đến, trước khi tới đây, cô không biết đó là cửa hàng của Lục gia.

Cô đã hiến máu cho Doanh Lộ Vi một năm nay, thân thể suy nhược, Chung Mạn Hoa liền tìm cho cô một điều dưỡng viên.

Nhưng thực tế, Lục Chỉ chính là người Doanh Lộ Vi giới thiệu.

Lục Chỉ tốt nghiệp đại học Y học cổ truyền Đế Đô, chuyên ngành Đông y, Chung Mạn Hoa vì thế nên rất hài lòng, trả lương rất cao.

Lục gia ở Hỗ Thành chỉ là một gia tộc nhỏ, được giao thiệp với Doanh gia, cầu còn không kịp.

Nhưng điều này cũng chẳng liên quan gì tới cô.



Doanh Tử Khâm nhìn thảo dược trên kệ, say sưa nghiên cứu.

Có rất nhiều loại thảo dược đã biến mất hoàn toàn, rất khó tìm được dược liệu thay thế.

“Chị, xem ra đúng là cô ta đến mua thuốc.” Nhìn thấy cảnh này, Lục Phương thở dài: “Cô ta có nhận biết được không?”

Từ vựng tiếng Anh đơn giản còn không biết, có thể nhận biết được được dược liệu sao?

Lục Chỉ nóng nảy: “Em quản nhiều thế làm gì? Xem cô ta làm trò cười là được rồi.”

Trước kệ thuốc.

Doanh Tử Khâm nhìn một lượt, xem ra cô đã đánh giá quá cao chất lượng dược liệu ở đây.

Chưa cần nhìn tên, chỉ dựa theo mùi hương, cô có thể biết được dược liệu ở đây tuổi đời cao nhất cũng không quá 20 năm.

Nhưng bệnh tình của Ôn Phong Miên không thể trì hoãn, đành phải miễn cưỡng dùng tạm, qua mấy ngày nữa, cô sẽ tự mình lên núi hái.

“Tiểu thư, xin hỏi cô muốn mua gì?” Nhân viên thu ngân làm theo lời của Lục Chỉ, “Nếu không, cô nói biểu hiện bệnh, chúng tôi có thể cắt thuốc giúp cô.”

“Không cần.” Doanh Tử Khâm tùy ý nói: “Thương truật, ngũ linh chi, long diên hương, phân thỏ khô,…”

Chọn khoảng ba mươi loại, cuối cùng nói: “Mỗi loại mười cân.”

“Hả?” Lục Phương vốn đang ngạc nhiên vì một người học hành kém cỏi có thể nhớ tên nhiều loại thảo dược như thế, nghe đến đây cũng bật cười chế giễu: “Mười cân? Cô ta định làm thức ăn chắc?”

Quả nhiên là một đứa nhà quê thiếu hiểu biết, thuốc bắc lại có thể mua theo cân?

“Dù sao cô ta cũng sẽ không mua được.” Lục Chỉ trao đổi ánh mắt với nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu ngân hiểu ý, lúc này nói: “Tiểu thư, những thứ cô mua số lượng quá lớn, cần phải tích trữ, mời cô kí vào hóa đơn trước đã.”

“Ừm.” Doanh Tử Khâm nhàn nhạt đáp: “Tổng cộng hết bao nhiêu?”

Lục Chỉ ra hiệu “5”.

Nhân viên thu ngân khẽ cười: “Năm mươi vạn.”

Lục Chỉ và Lục Phương đang trực chờ Doanh Tử Khâm vì không đủ tiền mà phát khóc, nhưng…

“Năm mươi vạn?” Doanh Tử Khâm lông mày không nhúc nhích “Thảo dược ở đây dát vàng sao?”

Nhân viên thu ngân miệng cứng nhắc.

“Đậu” Sắc mặt Lục Chỉ cũng rất khó coi: “Đây là thần dược hiểu chưa, không mua được thì mau biến đi.”

Nhân viên thu ngân nhận được tín hiệu, mặt lại tươi cười, đáp: “Tiểu thư, dược liệu chỗ chúng tôi được hái từ trên núi về, đều rất quý hiếm, nếu cô mua không nổi…”

Doanh Tử Khâm ngước mắt: “Tôi kí”

Hai từ phát ra, khiến mọi người đứng hình.

“Cô ta cứ thế mà mua sao?” Lục Chỉ hoài nghi, “Dám tiêu từng đấy tiền?”

Ngay cả Doanh gia cũng sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy.

Lục Phương phân tích: “Cô ta là một đứa nhà quê, không hiểu giá cả thị trường, cô ta mua thì cũng là chúng ta được hời.”

Trong đống thảo dược kia có dược liệu quý, nhưng tổng cộng cũng không quá năm vạn, năm mươi vạn, đắt gấp mười lần, cũng chỉ có kẻ ngốc mới mua.

Nghe được lời này, Lục Chỉ cũng bình tĩnh lại, trào phúng gật đầu với thu ngân.



Được sự đồng ý, nhân viên nhanh chóng đóng dấu vào tờ hóa đơn.

Doanh Tử Khâm quét mắt, nhận lấy hóa đơn, nhưng cô không kí, mà nhấc điện thoại, từ tốn gọi vào một dãy số.

Sau ba hồi chuông, điện thoại được thông.

Giọng cô gái lạnh lùng lên tiếng: “Tôi muốn tố cáo, số 148 đường Trung Sơn Nam, có một cửa hàng thuốc Đông y nâng giá bán lên gấp 10 lần, ừm, đúng vậy.”

“…” -_-

Lục Chỉ sững sờ.

Cô không dám tin, Doanh Tử Khâm dám gọi điện tố cáo.

“Chị, cô ta đúng là tâm cơ!” Lục Phương mở miệng: “Chẳng trách cô ta đồng ý kí đơn, cô ta muốn chơi chúng ta!”

Lục gia không như tứ đại gia tộc, nếu như thật sự bị tố cáo…

Lục Chỉ hoảng sợ lao ra, hét ầm lên: “Cô muốn chết hả?”

Doanh Tử Khâm ngước mắt, không chút cảm xúc.

Lục Chỉ bị dáng vẻ lạnh lùng ấy dọa, nghiêm mặt lại: “Cô lại dám tố cáo? Tôi phải hỏi Doanh phu nhân xem, từ lúc nào mà một đứa con nuôi lại dám ở Lục gia chúng tôi lên mặt.”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra như muốn gọi điện tố cáo.

Nhưng Lục Chỉ cũng chỉ làm ra vẻ vậy thôi, cô ta muốn để đứa con nuôi kia cầu xin cô.

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, có vẻ buồn ngủ: “Không gọi thì để tôi gọi cho.”

“Cô…” Lục Chỉ tức giận, định giáng cho Doanh Tử Khâm một cái tát.

Nhưng ngay lúc cô ta giơ tay lên, lại bị người khác giữ lại.

Doanh Tử Khâm nhướn mày. Chân còn chưa kịp đá ra.

Lục Chỉ đau đớn, chưa kịp đứng vững, bị ngã nhào về cái ghế phía sau.

Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.

Người đàn ông khom lưng trước cửa, dáng vẻ lười biếng, đuôi lông mày nhếch lên, ánh mắt có chút tùy ý, nhưng lời nói lại khiến người ta rét run.

“Doanh gia không dám, tôi dám.”

**

Truyện được dịch bởi: Ín

Đăng chính thức trên truyenhdt.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

**

Doanh Tử Khâm: Công nghệ mới đúng là rất tốt.

Phó Quân Thâm: Cô bạn nhỏ, chúng ta thương lượng chút nhé.

Doanh Tử Khâm: ?

Phó Quân Thâm: Cho anh trai cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, được không?

**

Các cậu có bất kì thắc mắc, nhận xét, góp ý hay lời động viên gì hãy comment dưới bài để mình sữa chữa cũng như là tạo động lực cho bản thân nhé. Cảm ơn mọi người ^_^