Chương 19

Trần Nhiên còn chưa tới, Tần Lộ đứng ước chừng có hai chừng mười phút đồng hồ hắn mới đeo túi vải phục vội vàng chạy đến.

Thời điểm Tần Lộ nhìn sang Trần Nhiên theo bản năng hướng Tần Lộ cười thân thiện một cái. Nhìn Tần Lộ trương mặt không đổi sắc Trần Nhiên cười lại quả thực là so với khóc còn khó coi hơn.

“Tần Lộ ca.” Hắn hô một tiếng.

Tần Lộ gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Hai người đi vào, phò mã Tề Hạo đã không có ở đây, Thanh Âm Trúc Âm cũng không có theo vào, trong đại điện chỉ có Hứa Thiên Kiêu một người.

“Công chúa.” Hai người xoay người thi lễ.

Hứa Thiên Kiêu ánh mắt cũng không tại trên người Tần Lộ chỉ "ừ" nhẹ một tiếng, nói: “Lần này các ngươi được chọn trúng, nhiệm vụ là đi một chuyến đến Hoài Nam thay Bổn cung nhìn xem Hoài Nam vương bên người có chỗ không ổn. Nếu là có không ổn, các ngươi có thể mau chóng xử lý, nếu là xử lý không được mau chóng dùng bồ câu đưa tin cho Bổn cung.”

Trần Nhiên: “Ty chức tuân mệnh.”

Tần Lộ lại hỏi: “Ty chức cùng Trần Nhiên đều là lần đầu tiên đi Hoài Nam xin hỏi công chúa chim bồ câu ty chức nên tìm như thế nào?”

“Không cần các ngươi đi tìm, Hoài Nam trong vương phủ có nuôi dưỡng chim bồ câu, đến lúc đó các ngươi trực tiếp hỏi Hoài Nam vương.” Hứa Thiên Kiêu nói ra.

Người trên thượng vị người nói chuyện, thực tế ưa thích nói một nửa lưu lại một nửa.

Giống như thiên tính chính là thích xem người dưới trướng hao hết tâm tư. Nếu là ở hiện đại, người lãnh đạo trực tiếp làm như vậy Tần Lộ tự nhiên sẽ lắm miệng hỏi một câu. Nhưng này tại cổ đại Tần Lộ cũng không dám hỏi nhiều nàng rõ ràng phát giác Hứa Thiên Kiêu cũng không thích nàng. Loại này không thích là có thể muốn mạng nàng đấy.

___________________________________

Trần Nhiên nhảy lên ngựa, Tần Lộ lại chăm chú nắm lấy dây cương không động.

“Tần Lộ ca, lên ngựa đi a!” Trần Nhiên hô.

Tần Lộ quay đầu lại mắt nhìn thấy Thanh Âm cách đó không xa bởi vì là buổi tối không cách nào đoán được biểu lộ của Thanh Âm.

Nếu như biết rõ nhiệm vụ này là cưỡi ngựa đi Hoài Nam Tần Lộ tình nguyện một lần nữa gãy chân tổn thương!

Trần Nhiên cùng Thanh Âm nhìn chăm chú “Theo dõi”. Tần Lộ bất ngờ nắm chặt dây cương hung hăng đánh vào mông ngựa một cái, ngựa ăn đau liền vụt chạy sau đó Tần Lộ liền chân theo chạy theo tuấn mã. Trần Nhiên “Xuyyyyyy” một tiếng trợn mắt há hốc mồm nhìn xem Tần Lộ đã chạy xa.

“Tần Lộ ca!” Hồi lâu, hắn mới hô to một tiếng đuổi theo, “Tần Lộ ca, ngươi vì cái gì không lên ngựa? Chạy như vậy mệt mỏi, hơn nữa chậm trễ thời gian, chúng ta nên sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ công chúa giao mới được a!”

Tần Lộ không kịp thở trả lời: “Ta là làm nóng thân thể chạy ra một thân đổ mồ hôi, cũng làm cho tinh thần chính mình phấn chấn hơn chuẩn bị đi xuyên trắng đêm đến Hoài Nam!.”

“A!” Trần Nhiên kêu sợ hãi, “Ngươi nói rất có lý!”

Hắn nhảy xuống ngựa giống như Tần Lộ, lôi kéo dây cương chạy như điên.

Thiếu nữ Tần Lộ im lặng mà nói: “Tần tỷ tỷ, ngươi như vậy lừa gạt muội phu, thật đúng là không tốt…”

Tần Lộ: “…”

Chạy như điên một lúc tổng cũng mệt mỏi ngựa tốc độ vừa nhanh cho dù là Tần Lộ thể lực tốt cũng kiên trì không được bao lâu. Rút cuộc nàng ghì ngựa, một bên Trần Nhiên cũng ghìm chặt ngựa ngừng lại, hỏi: “Chúng ta lên ngựa được chưa?”

Tần Lộ liền đối với Trần Nhiên nhẹ gật đầu. Trần Nhiên nhảy lên lên ngựa, Tần Lộ chưa khắc phục chướng ngại tâm lý cực lớn sau đó chậm chạp dùng tư thế cực kỳ chướng tai gai mắt leo lên ngựa.

Lên ngựa liền nắm chặt dây cương bây giờ nàng có thiếu nữ Tần Lộ ở bên cạnh an ủi cổ vũ nên thời gian trôi qua dần tự nhiên.

Từ Kinh thành đến Hoài Nam không biết bao nhiêu ngày đêm chạy như điên cũng tốn không ít công phu, mặc dù Hứa Thiên Kiêu không có nói rõ ràng nhiệm vụ lần này nhưng Tần Lộ cùng Trần Nhiên cũng biết một chút, họ dùng khoảng thời gian tốt nhất là không vượt qua mười ngày. Để đảm bảo đủ thời gian hai người khát dừng lại tìm bờ sông uống nước, đói bụng tức thì ngồi ở dưới cây ăn lương khô. Người có thể chống đỡ được nhưng ngựa nhịn đói không được cũng may mỗi khi đến một cái trạm dịch có thể thay đổi một con ngựa mới, hai người lại không bởi vì là ngựa nguyên nhân mà trì hoãn qua hành trình.

Mắt thấy đã đến ngày thứ bảy, Hoài Nam đã gần ngay trước mắt hôm nay hai người may mắn tìm được khách điếm liền thoát khỏi cảnh màng trời chiếu đất. Một người một chén rượu, hai cái bánh bao một đại đĩa thịt bò kho, ăn thì dính nhau khin khít nhưng đến lầu hai liền tách riêng gian phòng ngủ. Tần Lộ cùng Trần Nhiên quá mức mệt mỏi lúc nghỉ ngơi liền cảm thấy bản thân giống như ở trên thiên đường vậy.

Bên phòng Trần Nhiên ngủ sâu không gian rơi vào trầm lặng nhưng bên Tần Lộ lại là dựng thẳng lỗ tai.

Lúc nửa đêm song cửa sổ vang lên một tiếng Tần Lộ cầm lấy chủy thủ đã mang theo bên mình vung lên tạo thế thủ trực tiếp đến gần cửa sổ. Bên ngoài lại vang lên tiếng động Tần Lộ liền một cước đá văng ra cửa sổ, nhảy ra ngoài thanh chủy thủ lúc này đã kề cổ đối phương.

Trần Nhiên bị đánh thức, mơ mơ màng màng đi ra, trông thấy nam tử trang phục tiểu nhị sắc mặt có chút biến hóa. Tần Lộ thu lại thanh chủy thủ xem như cấp cái thang cho hắn, điếm tiểu nhị thành khẩn khai báo nói hắn chẳng qua là thấy hai người có tiền nên nổi máu tham. Nàng liền thập phần hào phóng thả người.

Sau nửa đêm Trần Nhiên cũng không yên tâm, tình nguyện ngủ trên mặt đất cũng phải cùng Tần Lộ ngủ một gian phòng.

__________________________________

Ngày thứ chín hai người đã đến Hoài Nam. Đứng trước Hoài Nam Vương phủ một lúc, Tần Lộ rút chủy thủ đặt ở cổ ở Trần Nhiên. Nàng giọng nói trầm thấp tra hỏi Trần Nhiên, “Công chúa có phải hay không giao cho ngươi những cái nhiệm vụ khác? Là về ta.”

Chủy thủ ngay trên cổ, Trần Nhiên cho rằng Tần Lộ đang nói đùa, hơi chút cử động bỗng cảm giác được đau nhức ở cổ.

Sau đó chóp mũi ngưởi cũng có mùi máu tươi.

“Tần Lộ ca…” Hắn thanh âm rung động nói ra: “Không, không có…”

“Ngươi một đường hành xử không thích hợp, còn có điếm tiểu nhị kia cũng không phải bình thường là một điếm tiểu nhị nhỏ nhoi.” Tần Lộ lạnh giọng nói ra đao dường như lại gần một ít.

Trần Nhiên sợ đến trái tim muốn nhảy ra ngoài.

“Công chúa không tin ngươi.” Trần Nhiên nói ra.

Tần Lộ kỳ đã sớm phát hiện thái của Hứa Thiên Kiêu có chỗ không đúng, Trần Nhiên nói Hứa Thiên Kiêu không tin nàng, nàng cũng lập tức suy một ra ba, nghĩ tới tâm tư Hứa Thiên Kiêu. Nàng là Đại công chúa tôn quý nhất Hứa triều nhưng nàng ngay cả thân đệ đệ cũng không muốn thấy mặt, thậm chí truyền tin cũng chỉ phái ám vệ đến xử lý. Như vậy, nàng không tin mình chỉ sợ là có cảm giác ác ý nghi hoặc mình là người được đưa đến giám sát nàng ta.

“Nàng muốn ngươi gϊếŧ ta?” Tần Lộ hỏi, trong lòng phát chút run.

Nếu quả thật chính là…

Cổ đại này thật sự thật là đáng sợ!

Trần Nhiên đều muốn nói không phải, nhưng cái đầu lại không nghe sai khiến gật liền hai cái.

Tần Lộ đáy lòng không phải không tuyệt vọng, nàng cho rằng đã nhận được chức hộ vệ bên người Hứa Thiên Kiêu, nàng liền có tự do và tương lai. Nhưng nguyên lai Hứa Thiên Kiêu không tin muốn người khác gϊếŧ nàng. Tần Lộ thật ra có thể ra đi hiện tại có thể rời khỏi phủ công chúa, muốn đi nơi nào đi nơi nào cũng được, không có dịch vụ GPS cũng không có màn hình giám sát, nếu thật sự biến mất tất nhiên Hứa Thiên Kiêu chắc chắn tìm không thấy.

Thế nhưng là nàng đã đáp ứng chiếu cố Tần Cầm cùng Tần Nhã.

Nếu là muốn bảo hộ hai người kia, nếu là muốn tốt hơn bảo vệ tốt chính mình, nàng không chỉ có không thể đi, không thể sợ, nàng còn nhất định phải từng bước một trở lên đi. Không phải làm thị vệ thống lĩnh, cũng không phải làm công chúa bên người sủng ái nhất diện thủ, mà là, phải dựa vào chính mình đứng ở địa vị cao. Loạn thế ra anh hùng, này tuy rằng không phải loạn thế, nhưng nàng Tần Lộ tốt xấu có thể văn có thể võ, tại hiện đại cũng là cao cấp cảnh quan, nàng chưa hẳn liền lẫn vào không đến địa vị cao.

Không phải nàng thái quá mức mù quáng tự tin, mà là đang nơi này, nàng chỉ có này đường có thể đi.

“Công chúa nói, nếu là phát hiện ngươi có chỗ nào không thích hợp mới bảo ta động thủ.” Trần Nhiên sốt ruột bổ sung, “Nhưng này một đường, ta không có phát hiện ngươi có cái gì chỗ không đúng.”

Tần Lộ buông lỏng tay, dời chủy thủ, “Đi, chúng ta đi gặp Hoài Nam vương.”

Hoài Nam vương Hứa Thiên Hạc, đối với người của tỷ tỷ phái tới luôn nhiệt tình chiêu đãi.

Tần Lộ đánh giá hắn, rõ ràng là một hài tử tuổi tác xem chừng vừa lên trung học. Nhưng một thân là trang phục Vương gia trên người có vài tia quý khí.

Trừ đi thoạt nhìn thông minh một ít, khôn khéo một ít, Tần Lộ cùng Trần Nhiên cũng không phát hiện cái gì không thích hợp.

Hai người đang đánh giá Hứa Thiên Hạc, Hứa Thiên Hạc cũng đang quan sát bọn hắn.

“Tỷ tỷ gần đây như thế nào? Lại nói tiếp, ta cũng đã hai năm không thấy tỷ tỷ, nàng cùng tỷ phu trôi qua như thế nào?”

Trần Nhiên nhìn xem Tần Lộ, không biết trả lời thế nào.

“Công chúa trôi qua rất tốt, ba nghìn diện thủ tại phủ công chúa, công chúa có thể ngày ngày sênh ca.” Tần Lộ nói: “Phò mã ngưỡng mộ công chúa, chỉ cần công chúa cao hứng, phò mã làm cái gì đều nguyện ý.”

Hứa Thiên Hạc ha ha cười, thật lâu đột nhiên hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Ty chức họ Tần, tên một chữ một chữ Lộ.” Tần Lộ nói ra, dừng một chút, lần nữa nói ra: “Chỉ có điều, công chúa rất là nhớ nhung Vương gia, Vương gia còn có ý định trở về trông thấy công chúa?”

“Tần thị vệ, ngươi cảm thấy bổn vương nên trở về không?” Hứa Thiên Hạc thu hồi cười, rất chăm chú hỏi.

Tần Lộ nói: “ Vương gia muốn là có thể.”

Hứa Thiên Hạc nói: “Muốn thì như thế nào, không muốn thì như thế nào?”

“Vương gia nếu là muốn gặp công chúa, cái kia tự nhiên ty chức có biện pháp làm cho ngươi có cơ hội trở về thần không biết quỷ không hay. Nếu không muốn, vậy cũng không sao, dù sao, mỗi ngày công chúa trôi qua rất tốt.” Tần Lộ lời nói nhanh chóng từ từ nói ra.

Trôi qua rất tốt? Hứa Thiên Hạc cười lạnh.

“Người đâu, đưa đi Tần thị vệ cùng Trần thị vệ xuống dưới nghỉ ngơi.” Hắn phân phó nói.