Chương 3: Hai bé vô tư
Từ trước đến này Dận hữu chưa bao giờ tin rằng trong hậu cung sẽ có nữ tử thuần khiết trong sáng, cho nên y không thật sự nghĩ rằng Đông Giai thị vì thấy y đáng thương mới bảo Dận Chân chiếu cố mình thật tốt.
Đông Giai thị là ai, nàng là biểu tỷ của Khang Hi, là một vị hiền phi nổi danh trong lịch sử, Khang Hi đối với nàng có lẽ không có tình yêu, nhưng nhất định có kính yêu. Thái độ của Khang Hi đối với nàng khác hẳn so với những nữ nhân khác. Mà nàng dưới gối không con, đã sớm đem Dận Chân trở thành con của mình, làm một mẫu thân vì con của mình mà tính toán.
Dận Chân chiếu cố hoàng tử khác, có lẽ sẽ bị Khang Hi hoài nghi là tuổi còn nhỏ lại tâm kế thâm trầm, lập bang kết phái. Nhưng nếu chiếu cố người mà mẫu gia không có thể lực, hơn nữa Dận Hữu lại không có khả năng thừa kế ngôi vị, điều này sẽ chỉ khến Khang Hi cảm thấy Dận Chân nhân hậu, thương yêu ấu đệ.
Người hoàng gia luôn vô tình, rồi lại hi vọng những người khác hữu tình hữu ý, trong lòng đế vương, có lúc chính là kỳ quái như vậy.
Thanh triều chỉ dùng hai bữa cơm, Dận Hữu bất chợt hiểu ra, khó trách các tần phi có tấn vị cao trong hậu cung luôn chuẩn bị điểm tâm để trong phòng, chẳng phải là sợ bị đói bụng sao?
Bữa trưa, Đông giai thị ngồi cùng mấy vị a ca, nàng liếc nhìn Dận Hữu ngồi bên cạnh Dận Chân, tuy chỉ mới ba tuổi, nhưng tư thế ngồi quy củ, không có chút gì nghịch ngợm của trẻ con, trong lòng nàng thầm gật đầu, nếu là đứa nhỏ này, cho dù Dận Chân thân cận với nó nhiều một chút cũng không sao.
Trên bàn cơm không người nào nói chuyện, Dận Hữu được thái giám bên cạnh hầu hạ dùng cơm, thỉnh thoảng lại giương mắt quan sát mọi người, tuy Thái tử chỉ mới mười tuổi, nhưng mỗi lời nói hành động đều mang theo uy nghi chỉ hoàng gia mới có, cử chỉ ưu nhã, quả thực làm cho người ta nhìn mà thấy cảnh đẹp ý vui.
Đời sau đối với vị hoàng thái tử thông tuệ này cũng có nhiều ghi chép, có điều một vài phim truyền hình lại khắc họa thái tử ngu xuẩn như heo. Ngẫm một chút liền biết, thái tử mà Khang Hi tự mình dạy dỗ không thể nào ngu dốt, thậm chí có thể nói là thông minh, nếu không làm sao Khang Hi có thể sủng ái hắn nhiều năm như vậy, thậm chí sau khi phế Thái tử lại cố gắng thuyết phục mọi người lập lại Thái tử.
Tam a ca cử chỉ cũng mang theo phong phạm của riêng mình, nhưng so với Thái tử, lại kém chút uy nghi, nói cho cùng, cũng coi là nhân vật xuất sắc.
Liếc nhìn Dận Chân bên cạnh, hắn chỉ mới sáu tuổi, sống lưng thẳng tắp, khi ăn không hề phát ra chút tiếng động nào, vẻ mặt nghiêm túc, không hề mất đi khí độ của một a ca, nhưng không hiểu tại sao Dận Hữu lại cảm thấy Dận Chân như vậy mang theo vài phần đáng yêu.
Chẳng lẽ bởi vì gương mặt Dận Chân này dễ nhìn? Dận Hữu vì mình trông mặt mà bắt hình dong cảm thấy khinh bỉ tự đáy lòng.
Dùng xong bữa, Đông Giai thị đích thân lau sạch mặt cho Dận Chân, nét dịu dàng trong mắt không có một chút giả dối. Dận Hữu ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn đồng hồ lớn phương Tây trong phòng mà ngẩn người.
Thái tử nói chuyện với Đông Giai thị một lát rồi liền đứng dậy cáo từ, Tam a ca thấy Thái tử đi, cũng không có lý gì mà lưu lại, liền theo sau Thái tử.
Dận Hữu thấy hai người đều đi, hiển nhiên cũng không tiện tiếp tục ở lại Chung Túy cung, y đứng dậy cúi chào Đông Giai thị, “Đông ngạch nương, Dận Hữu cũng nên cáo từ.”
Đông Giai thị đứng dậy kéo tay của y ngồi xuống, khăn tay mang theo mùi hương thơm ngát sượt qua khuôn mặt của y, “Hài tử này, không có công khóa, vội vã trở về làm gì, bảo Tứ ca dẫn ngươi vào phòng chơi.”
Đông Giai thị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của đứa nhỏ đỏ hồng, dường như có chút ngượng ngùng, nhưng hai mắt đã sáng lấp lánh, “Không phải Tứ ca ca có công khóa sao?”
Rõ ràng muốn cùng Dận Chân chơi, vẫn còn nghĩ tới công khóa cho ca ca, quả thực là hảo hài tử, Đông Giai thị cười càng thêm ôn hòa, xoay người sờ sờ đỉnh đầu Dận Chân, “Dận Chân, đi đi.”
Dận Chân nhìn Đông Giai thị một chút, lại nhìn bé con đáng yêu bên người, chủ động kéo tay Dận Hữu, “Thất đệ, ta dẫn ngươi đi chơi.”
Dận Hữu liếc nhìn bàn tay mình đang bị nắm lấy, khóe miệng vừa kéo, bạn tốt tay trong tay sao? Phải để một tiểu hài tử sáu tuổi dẫn đi chơi cảm giác thật sự là… ấm ức.
Dận Chân không biết ý nghĩ của Dận Hữu, hắn dẫn Dận Hữu tới phòng của mình, lấy ra mấy món đồ chơi trẻ con thích, nào là trân châu lưu ly, nào là phỉ thúy cửu liên hoàn, toàn bộ chất đống trước mặt Dận Hữu, “Những thứ này cho ngươi chơi.”
Dận Hữu nhìn đống đồ trên bàn, có chút cảm khái nghĩ, đây chính là sự khác biệt giữa hoàng tử cùng hoàng tử, trong phòng y, nhiều nhất cũng chỉ có mấy viên trân châu lưu ly, Tứ a ca này thì có cả một đống còn có ngọc khắc hình động vật nhỏ, đá mắt mèo, mấy thứ này mà quăng vào hiện đại, đến Bắc Kinh cũng có thể mua được mấy căn nhà.
Thấy Dận Hữu bất động thật lâu, Dận Chân lên tiếng, trong giọng nói có chút dè dặt, “Ngươi không thích?”
Dận Hữu lấy lại tinh thần, vội vàng từ trong đống đồ cầm một cái cửu liên hoàn ra, “Ca ca, cái này chơi như thế nào?” Thuận tiện kèm theo một khuôn mặt tươi cười.
Dận Chân nhận lấy cửu liên hoàn, do dự một chút, mới mở miệng, “Ngươi phải gọi ta là Tứ ca, không được gọi là ca ca.” Thất đệ còn quá nhỏ, nếu trước mặt những huynh đệ khác mà gọi mình là ca ca, nhất định sẽ đắc tội họ.
Sau đó Dận Chân liền thấy, nụ cười trên mặt bé con vốn đang cao hứng từ từ phai nhạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng “Tứ ca”. Thấy bé con bất an đứng ở đó, Dận Chân mới sáu tuổi không biết sao liền nghĩ đến tiểu cẩu mới vừa ra đời, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
“Vậy sau này khi chỉ có hai người chúng ta ngươi có thể gọi ta là ca ca, nhưng khi có người ngoài phải gọi là Tứ ca.” Đứa nhỏ sáu tuổi đau lòng, hơn nữa trong lòng cũng muốn bé con gọi mình ca ca, vì vậy hắn kéo kéo tay bé con, đem hai viên Miêu Nhãn thạch nhét vào trong tay bé con, “Cái này cho ngươi, ngươi đừng buồn.”
Dận Hữu nhét hai viên đá mắt mèo vào tiểu hà bao đeo trên người, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Dận Chân, trên mặt mang theo nét cười thật tươi, “Ca ca.” Ừm, con nít cỡ sáu tuổi ôm vào mềm núc ních, thật là thoải mái, hơn nữa hiện tại vị hoàng đế Ung Chính này còn chưa khởi xướng làn gió tiết kiệm, mình nhân cơ hội này bán hai viên đá mắt mèo cũng không coi là quá mất mặt đi, ừ ừ, ai kêu mình là a ca không có thể lực, mẫu thân lại không được sủng chứ.
Dận Chân trên mặt cũng lộ ra tươi cười, Thất đệ thật đáng yêu, thân thể nho nhỏ tựa hồ còn có vị sữa, giống như cái bánh bao trắng trắng mềm mềm.
Dận Chân nhưng không biết, cái bánh bao nhìn như khả ái trắng trắng mềm mềm kia, kì thực là mè đen lấp đầy.
Mính Nhược phụng mệnh Động Giai thị đến xem hai đứa nhỏ ở chung như thế nào, nàng bưng một mâm điểm tâm đẩy cửa ra thì thấy Thất a ca đang ghé vào trên bàn cầm một cây bút lông viết cái gì đó, mà Tứ a ca đang đứng ở sau lưng Thất a ca thật sự nghiêm túc chỉ dạy.
Mính Nhược bưng điểm tâm đến gần, đặt xuống mặt bàn, sau đó nói, “Tứ a ca, Thất a ca, dùng chút điểm tâm đi.” Nàng nhìn tờ giấy trên bàn, chỉ thấy trên nền giấy trắng viết hai chữ “Dận Chân” xiêu xiêu vẹo vẹo, còn thiếu vài nét, nếu nhìn không kỹ có thể còn chẳng nhìn ra đây là chữ gì.
Nhìn thấy Mính Nhược, Dận Chân tựa như tiểu đại nhân sờ sờ đầu Dận Hữu,”Thất đệ, muốn ăn điểm tâm không?”
Dận Hữu buông bút lông, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, hiện tại cũng chừng giờ Mùi, theo thời gian nghỉ ngơi của a ca Thanh triều, lúc này dùng điểm tâm cũng thích hợp. Y ngẩng đầu đối với Dận Chân cười cười, ngoan ngoãn gật đầu, “Muốn ăn.” Y vuốt đầu mình, lúc này y còn nhỏ, cũng chưa cạo đầu, đợi đến khi có thể đi học được chỉ sợ cũng phải cạo trọc nửa đầu. Thẩm mỹ của người Thanh triều này quả thực khiến người ta khó hiểu, bóng nửa cái đầu, so với trọc cả đầu còn khó coi hơn.
Mính Nhược gọi tiểu thái giám đang chờ ở bên ngoài lấy nước cho hai vị a ca rửa tay, mới lẳng lặng thối lui ra cửa, nàng ra cửa lại không nhịn được quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Thất a ca cầm một khối điểm tâm giơ lên thật cao muốn đút cho Tứ a ca ăn.
Mính Nhược thấy thế thu hồi tầm mắt, trên mặt lộ ra một tia cười .
Dận Hữu trở lại Nam Tam viện thì đã gần giờ lên đèn, trong tay còn cầm cái cửu liên hoàn Dận Chân tặng y. Thái giám Phúc Đa bên cạnh y cất chút hạt bí được tặng, Hoàng quý phi truyền lệnh cho tiểu thái giám đưa Dận Hữu trở về, thái giám này nói thế nào cũng là người trong cung quý phi nương nương, bọn họ sao dám chậm trễ.
Thái giám này cũng không từ chối, nói mấy câu cát tường, cúi chào Dận Hữu liền trở về Chung Túy cung.
Đại cung nữ Vân Châu thấy Dận Hữu trở lại, vội gọi người bên dưới rửa mặt rửa tay cho Dận Hữu, hầu hạ y ngủ, mới rón rén tắt nến lui ra ngoài.
Dận Hữu nhớ kiếp trước xem một vài phim Thanh triều, các cung nữ thái giám bên cạnh a ca luôn nói ba nói bốn. Hiện tại đến nơi này mới biết, làm nô tài, vô luận chủ tử làm cái gì, bọn họ không thể hỏi cũng không thể nhìn, nô tài nói nhiều ở trong hậu cung là không có tư cách hầu hạ chủ tử. Cho nên mới nói, không thể tin vào phim truyền hình, đối với sự phát triển trí thông minh của khán giả không có lợi.
Dận Hữu ở trên giường trở mình, khom người bắt lấy chân trái có chút dị dạng, từ giờ đến lúc Thái tử bị phế còn hơn hai mươi năm, nếu như y không cẩn thận, sợ rằng đến lúc Dận Chân ngồi lên đế vị thì y đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.
Y không sợ chết, nhưng lại càng muốn sống. Thái tử cũng tốt, Tứ a ca cũng được, Bát a ca cũng vậy. Cửu tử tranh đoạt y sẽ không nhúng tay vào, nhưng y phải vì mình mà tính toán cho tốt, cũng phải vì Thành tần. Y chiếm giữ thân thể nhi tử của Thành tần, như vậy thì phải có trách nhiệm của một người con.
Hiện giờ y không thể tử dĩ mẫu quý (con sang vì mẹ), nhưng đợi sau khi phân phủ, nhất định phải cho Thành tần mẫu dĩ tử quý (mẹ sang nhờ con). Nữ nhân này từ hơn mười tuổi liền vào cung làm Tần, cả đời không được Khang Hi sủng ái, cho đến khi năm Khang Hi thứ năm mươi bảy, mới tấn vị làm phi. Nàng là một nữ nhân tốt, vào cung rồi phí thời gian cả đời, cũng chỉ đổi lấy một phong hào tầm thường.
Như vậy trong kiếp này, cho dù có vì Thành tần, y cũng muốn hảo hảo giữ một vị trí khiến Khang Hi yêu thích, nhưng sẽ không trở thành cái đinh trong mắt các vị a ca huynh đệ.
Vuốt mu bàn chân hơi lạnh, Dận Hữu khẽ mỉm cười, trong kiếp này y vô cùng vui mừng vì chân mình có tật, nếu không có rất nhiều chuyện cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Trong Chung Túy cung, Dận Chân ôn tập tốt cho ngày mai kiểm tra công khóa, mới đứng dậy cất sách, cầm ‘Tứ Thư’, liền thấy dưới sách kẹp một tờ giấy, rút ra nhìn thử, ra là tờ giấy hồi chiều dạy Thất đệ viết chữ.
Tên mình và tên Thất đệ được viết méo xẹo trên tờ giấy, Dận Chân nhìn những chữ cong vẹo này, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ không rõ, sau đó đem tờ giấy nhiều nếp nhăn này đặt vào trong ‘Sơn Hải kinh’, Dận Chân rất đắc ý nghĩ, chờ Thất đệ trưởng thành, nhất định phải đem tờ chữ này trêu y.
Sau đó hàng ngày, Dận Chân học xong liền thuận tiện đến Nam Tam viện thăm Dận Hữu, mà Dận Hữu thỉnh thoảng cũng tới Chung Túy cung tìm Dận Chân, lúc huynh đệ tình cảm càng ngày càng tốt thì trừ tịch năm Khang Hi thứ hai mươi ba cũng sắp đến, mà Tử Cấm thành cũng bắt đầu có bão tuyết.