“Tôi nói các người không cũng không nên xem thường tên đó.”
Thẩm Khánh Sơn liếc nhìn bọn họ, nhưng là giọng điệu lại khách quan, “Dù sao cậu ta cũng là thị trưởng, các người vẫn phải cho người ta chút thể diện chứ?”
Phương Trạch Hữu đứng dậy rót cho ông ta một ly rượu, nịnh nọt nói:
“Vâng vâng, vẫn là Thẩm cục trưởng nhìn xa trông rộng.”
Rượu vào bụng, bên tai lại là lời ngon tiếng ngọt, vô cùng sảng khoái. Thấy Diệp Đình Thâm còn chưa tới, Thẩm Khánh Sơn có chút đắc ý:
“Nhưng mà tôi cũng không thực sụ để cậu ta vào mắt. Một thị trưởng nhỏ nhoi, làm sao có thể đảo lộn càn khôn? Niềm tự hào của nhà họ Diệp, thành phố B sao? Hừ, con đường này, cậu ta còn non lắm. Hạng mục này, cậu ta không muốn duyệt cũng phải duyệt.”
“Phải phải, ngài nói phải.”
Mấy người bên trong trò chuyện vui vẻ, lại không biết Diệp Đình Thâm đứng ngoài cửa nghe không sót một chữ.
Được lắm!
Dù sao cũng không quan trọng, anh cười cười. Trong tâm Diệp Đình Thâm còn có sắp xếp, thừa dịp bọn họ đang thư thái, đột ngột đẩy cửa bước vào.
“Aizo!! Diệp thị trưởng đến rồi sao? Thật là quý nhân, bận bịu như thế, chúng tôi có thể đợi tiếp cũng chẳng sao!”
Thẩm Khánh Sơn cố ý bày diễn. Trong mắt ông ta, Diệp Đình Thâm giống như chú chim non còn chưa mọc đủ lông đủ cánh. Tuổi còn trẻ mà đã làm đến chức Thị trưởng, nói không dựa vào quan hệ gia đình thì ai mà tin.
Tuy nhiên, khi ông ta nhìn trực diện vào ánh mắt Diệp Đình Thâm, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút “hồi hộp”, một cơn ớn lạnh từ tận đáy lòng chạy ngược lên.
Diệp Đình Thâm không nói lời nào, chỉ có cười cười đứng nhìn Thẩm Khánh Sơn cùng đám người phía sau đang nheo mắt nhìn anh.
Cuối cùng đám người Thẩm Khánh Sơn bị đánh bại, tươi cười đứng dậy mời anh ngồi, còn có một màn hàn huyên tâm sự.
Nhưng chưa được bao lâu thì vài người trong bọn họ đã đứng ngồi không yên.
Bữa tiệc tối nay vốn là bàn về chuyện hạng mục đầu tư. Nhưng mỗi lần định nói về nó, Diệp Đình Thâm luôn không lộ ra chút biểu cảm, đổi sang chuyện khác. Lần lượt hết lần này đến lần khác, cùng đám người đó chơi Thái Cực Quyền.
Chuyện này so với kế hoạch trước đó, chênh lệch quá nhiều.
Lợi dụng lúc Diệp Đình Thâm đang cúi đầu uống trà, Thẩm Khánh Sơn và Điền Tại Thiên cùng nhau gật đầu tỏ ý, quyết định chọc thủng lớp cửa sổ giấy này (ý nói can thiệp vào suy nghĩ của Diệp Đình Thâm).
Thẩm Khánh Sơn ra hiệu cho Phương Trạch Hữu rót đầy rượu cho Diệp Đình Thâm, sau đó cũng tự rót đầy cho mình một ly, đứng dậy nói:
“Nào nào, Diệp thị trưởng, tôi mời ngài một ly!”
Diệp Đình Thâm chỉ cười cười, ngoài dự liệu của bọn họ, anh từ chối:
“Xin lỗi, hôm nay tôi không thể uống rượu. Lòng tốt của Thẩm cục trưởng, tôi xin nhận.”
Nhiều lần không được nể mặt, Thẩm Khánh Sơn đột nhiên có chút không vui, nhưng nghĩ tới mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nên cố chịu đựng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Hai mắt đảo nhanh, Thẩm Khánh Sơn lại cười:
“Thị trưởng Diệp, ngài xem, rượu tôi mời ngài không uống, mặt mũi này của tôi cũng không biết để đâu. Ngài xem, lại có rất nhiều người như vậy nhìn chúng ta. Không thì như vậy đi, bên kia có hạng mục đầu tư, hay là ngài đến phê duyệt giúp, cũng xem như giữ cho tôi một phần mặt mũi, có được không?”
Ngón tay thon dài của Diệp Đình Thâm vẫn đặt trên đế ly rượu, nghe đến đây, anh âm thầm cười một tiếng.
Aizzo, mới nhịn được một chút đã không chịu nổi rồi sao?
Diệp Đình Thâm im lặng khiến cho đám người hai mắt nhìn nhau.
Diệp Đình Thâm này thật đúng là khó chơi, cũng không biết tốt xấu! Trong lòng Thẩm Khánh Sơn hung hăng chửi rủa.