Chương 38: Hồng Môn Yến, Sóng Ngầm Mãnh Liệt (2)

“Thẩm cục trưởng đã vất vả thu hút một lượng lớn nhà đầu tư, muốn chiếm về thành tích chính trị. Chúng ta đương nhiên sẽ nể mặt mà đến chúc mừng, cũng để cho ông ta biết ở thành phố A không phải của riêng ông ta.”

“Ông ta tự cho mình đang ở Hồng Môn Yến*, cũng phải còn xem xem ông ta có bản lĩnh xử lý tốt mọi thứ hay không?”

(*Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Đại diện chính gồm có Lưu Bang và Hạng Vũ. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.)

“Được, tôi đã hiểu. Để tôi đi thu xếp.” Từ Thừa cũng không nói thêm, anh hiểu rõ mọi chuyện, làm thư ký của thị trưởng, cho nên phải từ từ xử lý.

Sau khi Từ Thừa đi ra ngoài, Diệp Đình Thâm không nhịn được, thở dài trong lòng. Nha đầu ngốc của anh, thật sự ngay từ đầu đã không biết mà xem trọng tên Mạc Dương, cho nên hiện tại mới kéo theo vô số chuyện phiền phức.

Chỉ là mặc kệ phiền phức tới đâu, người của anh sẽ không đến lượt người khác ức hϊếp.

Suy nghĩ một chút, điện thoại đột nhiên rung lên, anh thoáng nhìn qua, ý cười lập tức thu vào đáy mắt.

“Thế nào, sao lại gọi cho anh? Nhớ anh sao?”

"..."

Lục Khinh Lan đang ăn vặt, nghe đến đây thì suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đỏ mặt trợn to hai mắt, “Ai nhớ anh chứ?”

“Ồ, không phải à.”

“Đương nhiên!” Lục Khinh Lan vội vàng trả lời, còn nói thêm: “Em gọi anh là để nói cho anh biết hôm nay không cần phải đến đón em. Tối nay em muốn hẹn anh trai ăn cơm.”

“Tô Viễn sao?”

“Chậc chậc, chứ anh nghĩ là ai?”

“Ừm, được thôi. Đúng lúc tối nay anh cũng bận phải đi dự tiệc. Vậy đi, khi nào em ăn cơm xong thì gọi cho anh đến đón.”

Đặt điện thoại xuống, Diệp Đình Thâm có chút cau mày.

Tô Viễn…

Tại khách sạn Sapphire - Thành phố A.

“Thị trưởng, chúng ta đến rồi.” Từ Thừa nhắc Diệp Đình Thâm khi anh đang nhắm mắt dưỡng thần, anh ta từ từ bước xuống xe mở cửa.

Ra đến cửa, hai nhân viên bảo vệ cùng một người đàn ông đã có tuổi đang giằng co.

Vốn không định để ý tới, nhưng vô tình lại nghe được đoạn đối thoại.

“Để tôi vào đi, tôi biết ông ta đang ở bên trong, tôi đã hỏi han kỹ rồi! Ông ta làm nhiều chuyện thất đức như vậy, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây tìm ông ta!”

“Đi đi đi, Thẩm cục trưởng là người mà ông muốn gặp là gặp sao? Cút ra chỗ khác chơi đi, đừng cản trở chúng tôi làm việc!”

“Đúng vậy, ông chỉ là một ông lão dân thường nhỏ nhoi, đi nhanh đi! Đừng có suốt ngày đến làm phiền chúng tôi nữa!”

Hai nhân viên bảo vệ vừa nói, vừa đẩy người đàn ông kia sang một bên.

Người đàn ông muốn chống lại, nhưng ông ta không có đủ sức.

Thấy thế, khuôn mặt Diệp Đình Thâm biến sắc, Từ Thừa cũng tự hiểu ám thị, gật gật đầu, trực tiếp đi thẳng đến chỗ ba người bọn họ.

Trên tầng hai, tại sảnh Vân Thuỷ.

“Thẩm cục trưởng, tôi nghe nói chút nữa Diệp thị trưởng cũng tới, có đúng không?”

Điền Tại Thiên hít mạnh điếu thuốc, không đợi chủ toạ trả lời, anh ta đã khinh bỉ nói:

“Tôi nói cậu ta còn mặt mũi dám vác mặt đến đây sao? Chúng ta có Lâm Bí thư ở đây, tại sao phải sợ một tên thị trưởng nhỏ nhoi đó chứ?”

“Đúng vậy, Thẩm cục trưởng, tuy nói cậu ta là Thị trưởng thành phố, nhưng nếu không chịu một lòng ở phe chúng ta, thì cần gì để cậu ta vào mắt chứ?”

Từ trước đến nay Phương Trạch Hữu và Điền Tại Thiên chung một phe, là một cặp chó theo đuôi ưa nịnh. Một người vừa cất tiếng, người kia liền đốc thêm.