Chương 6: Cảnh cáo

Tống Thiên Hồ tỉnh dậy trong trong sự mệt mỏi,cô hé mở đôi mắt xinh đẹp mệt mỏi lên nhìn trần nhà, quay lại rồi, sẽ không thể trốn nữa. Căn phòng này có ánh vàng dịu nhẹ ấm áp của đèn ngủ nhưng cả căn phòng này đều toát ra hơi thở vương giả lạnh lẽo của hắn.

Cố gắng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, cả người đều không mặc quần áo mà chỉ quấn băng vải, cả người đều mệt mỏi, những chỗ quấn băng đều khiến cô đau nhức không thôi nhưng có lẽ nặng nhất là ở ngực và mông.

'' Em đã ngủ suốt một ngày rồi, cơ thể thật yếu, với cái thân thể hạt đậu này của em sau này biết làm thế nào đây.'' Lạnh lùng lên tiếng, trên tay cầm một quyển sách.

''Anh đang tức giận sao. '' Yếu ớt nói, ngẩng mặt lên trên trần nhà khẽ nhắm mắt.

''Ồ, em còn biết tôi sẽ tức giận sao, biết tôi sẽ tức giận vậy thì đừng có ngu ngốc trốn đi'' Tức giận đến không thể khống chế, cái cô nhóc này chỉ biết làm cho người khác lo lắng

'' Em có muốn đi xem bọn họ khi chạm vào em đã có kết cục ra sao không'' Cô còn chua kịp trả lời thì hắn liền bế cô lên, giúp cô mặc trọn vẹn một chiếc áo sơ mi của hắn, áo của hắn còn dài tới qua đùi cô, lộ ra đầu gối và bắp chân quấn băng. Đặt cô lên chiếc xe lăn gần đó, bây giờ cô muốn đứng cũng khó. Cửa động đau xót vô cùng, chỉ cần di chuyển liền thấy đau lên ngồi xe lăn vẫn hơn.

Hăn đẩy cô xuống một tầng hầm, nơi này toàn là mùi ẩm mốc khó chịu, tiến tới trước một bức tường, đẩy ra xích sắt được treo trên đó, bức tường liền tự động mở ra. Đang quen với bóng tối liền có ánh sáng chiếu vào mắt không khỏi một trận nhức mắt, chờ tới lúc thích ứng được với ánh sáng thì đã bước vào mật thất, cô thấy một hàng người dài cung kính đứng ngay ngắn.

'' Chào mừng chủ nhân trở lại.'' Đồng thanh nói, nhiều người như vậy làm cô có chút hoảng loạn, sự sợ hãi về việc khi ở trong rừng bị cưỡиɠ ɠiαи, hắn không phải sẽ để cô ở đây rồi cho tất cả mọi người ở đây tới cưỡиɠ ɠiαи cô chứ. Thượng Huyền Mục Xích nhìn lên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành bây giờ chỉ còn là vẻ mặt tái nhợt và sự sợ hãi, nhìn một lúc liền biết cô nghĩ gì.

'' Đừng lo, em quên mất tôi đã nói gì sao, em chỉ có thể là nô ɭệ của bọn tôi người khác cũng đừng hòng động vào em, việc em bị cưỡиɠ ɠiαи là ngoại lệ sẽ không bao giờ được phép xảy ra nữa, hôm nay tôi sẽ không phạt em mà còn cho em một kinh hỉ.'' Hắn mỉm cười, cô ghét nhìn hắn cười.

'' Nhị thiếu, chủ nhân nói rằng cảm ơn ngài đã đem cho hắn một số đồ chơi khá thú vị và gửi lời chào tới vị Tống tiểu thư''

''Ta biết rồi. Tiểu Hồ, em có muốn xem món quà kinh hỉ của ta không''

Theo phản xạ gạt đầu, hắn cười càng tươi, đẩy cô vào một căn phòng trông ngư phong thu âm, chỗ cô đứng giống phòng điều khiển, phía trước là một căn phòng được lợp hoàn toàn là kính một chiều, chỉ có thể nhìn từ ngoài vào chứ bên trong không thể nhìn ra ngoài.

''A'' Sợ hãi la lên, suýt nữa đã ngã khỏi xe lăn nhưng cả ngươi đều đang bị Thượng Huyền Mục Xích áp xuống khiến cô không thể động đậy chỉ có thể trơ mắt nhìn cái hình ảnh đáng sợ này.

Những người đã cưỡиɠ ɠiαи cô không thành đều đang bị treo lên, cả người đều bị thối rữa đầy ruồi bọ bâu vào, duy chỉ có khuôn mặt là vẫn nguyên vẹn nên cô mới có thể nhận ra bọn họ.

''Thế nào bảo bối, có thích kinh hỉ của tôi không, đừng như vậy ta còn chưa chơi xong đâu, trò vui vẫn còn ở phía sau mà.'' Hắn không phải con người, hắn chính là ác ma, từ nay về sau cô sẽ phải mãi mãi sống với ác ma.

Một tiếng ''Tách'' vang lên phá vỡ cái bầu không khí quỷ dị này. Nhìn về phía phát ra tiếng động, là tiếng của TV treo tường, chỉ là một cái TV ở loại địa phương này cũng thật xa xỉ, nhưng dù nó có mỹ thế nào mà cái loại sự tình phát sinh được chiếu ở trên màn hình làm cô kinh hãi không thôi.

'' Em thấy không, chẳng phải bọn họ nói rằng vì chưa được thỏa mãn nên muốn đi cưỡиɠ ɠiαи em,vậy ta thành toàn cho bọn họ, ta liền tìm người làm bọn họ. Thật không nghĩ bọn họ cả đời đi làm người khác tới lúc bị người khác làm thì sẽ là cái loại tư vị gì, khi bọn họ có cái tâm trạng tuyệt vọng nhất, ta đã để bọn họ thấy gia đình bọn họ bị làm bởi những con quái vật, vẻ mặt đó thật đẹp. Thấy không bảo bối, đây chỉ là hình phạt nhẹ nhàng nhất cho những kẻ như vậy.''

Kinh tởm, hắn sao có thể nhìn loại sự tình này mà mặt không đổi sắc, lại còn có cái vẻ mặt thỏa mãn khi thấy người gặp nạn như vậy.

'' Em không thích xem sao, vậy để ta đưa em về phòng.'' Hắn thích nhất là dáng vẻ này của cô, cả người đều không ngừng run rẩy, mặt đều biểu lộ sự yếu ớt nhu thuận, hai tay nắm chặt lấy khuỷu tay. Sợ đến như vậy còn dám trốn, hắn sẽ phạt cô sau vậy.

Đưa cô về phòng liền trực tiếp đặt cô lên giường.

''Dang chân ra, tôi muốn xem vết thương của em.'' Vừa nói vừa dang hai chân cô ra, đầu cúi xuống nhìn nơi thần bí.

''Lúc trước không nghĩ tới em lớn lên sẽ thành loại danh khí bạch hổ này''

* bạch hổ: người phụ nữ không có lôиɠ ʍυ.

Lạnh nha, cúi xuống nhìn hắn mang theo ánh mắt van xin.

'' Nơi này sắp khỏi rồi, thuốc mỡ của hắn tốt thật.''

Nếu nó khỏi thì có phải hắn cũng sẽ như đám người đó, sẽ cường bạo cô sao, cô không muốn như vậy, lần trước mới là cửa độn mà đã đau đến như chết vậy khi hắn làm cô không phải sẽ chết sao.Không được cô phải sống, sống vì tu viện và vì A Trạch, vừa nghĩ đến anh trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, môi không nhịn được mà cong lên.

Ngẩng đầu lên nhìn cô, cô đang cười, trong mắt chỉ toàn hình ảnh của cái tên chết bầm đó, hắn đang ở bên cạnh mà còn dám nghĩ tới tên đàn ông khác.

'' Tống, Thiên, Hồ.'' Hắn gằn giọng

'' Ở cạnh tôi còn dám nghĩ đến hắn, lá gan em đúng la càng ngày càng lớn.''

CẦU VOTE VÀ CMT