Chương 5: Bị một nhóm nam nhân lạ mặt cưỡиɠ ɠiαи không thành

Khi nãy thấy nơi này phát ra ánh sáng màu vàng thường thấy của đèn đường, liền bất chấp chạy theo hướng này, liều mạng chạy tới rốt cuộc cũng đã ra được đường lớn.

''Hô'' Nơi này quá vắng vẻ rồi, ở kia có ánh đèn ô tô, chạy ra thử xem sao.

Có tiếng nói của nam nhân.

''Đại ca, cái con nhóc này thật yếu, mới làm có tí mà đã ngất, chúng em còn chưa xong đâu'' Là một nhóm nam nhân đầu trâu mặt ngựa, lại nhìn tới cô gái đang nằm dưới đất sắc mặt trắng bệch.

''Bọn mà dọn dẹp nhanh lên, trời gần sáng rồi, đua cho nó thêm ít tiền nữa coi như tiền bịt mồm mẹ nó, lão tử còn chưa phát tiết xong'' Người được gọi là đại ca kia lên tiếng, trên mặt có một vết sẹo dài từ mắt xuống, trông vô cùng đáng sợ. Nơi này vì sao lại đáng sợ đến như vậy, đây là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa sao, phải chạy.

''A''

'' Ồ,thì ra là một con thỏ nhỏ, em gái nhỏ nhìn lén là không tốt, nếu em đã nhìn thấy rồi thì em gái nhỏ làm thay cô ta đi, lão tử còn chưa thỏa mãn đâu, ngực của em gái nhỏ cũng thật lớn.'' Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười da^ʍ tà kinh tởm, tay biếи ŧɦái đặt trên ngực cô.

''Đại ca, xem em vừa tìm được gì này, một em gái tiểu xinh đẹp.''

''Được, chơi thêm một lúc cũng được dù sao lão tử vẫn chưa thỏa mãn''

''Không''

''Tí nữa ngươi sẽ cầu xin ta dùng sức cắm ngươi.''

Hắn vén váy của cô lên, cởi đi qυầи ɭóŧ, chỗ này quá tối cô không biết hắn đang dùng cái đồ vật gì đỉnh đỉnh ở tiểu huyệt cô, cái đồ vật thực nóng thực cứng, đỉnh ở cửa động

''Không '' Côn ŧᏂịŧ đứng trước cửa động đã hơi tiến vào, Thiên Hồ vặn vẹo cơ thể nhưng tên này sức lực quá lớn đè cô lên thân cây. Khi đỉnh qυყ đầυ hơi đỉnh vào Thiên Hồ đau đến chết lặng đi, cô đau đến mức mơ hồ tiểu huyệt đã bị xé rách như vậy, đau thật đau cô không thể cảm nhận được cái gì ngoài cơn đau xót ở tiểu huyệt.

Hắn vẫn tiếp tục dùng sức hướng trong cắm, nhưng vì sao cắm đến mồ hôi đầy đầu mà ần nguyên cây côn ŧᏂịŧ vẫn ở ngoài chỉ có đỉnh qυყ đầυ gắng gượng là lọt vào.

'' Cái tiểu huyệt của em gái nhỏ này quá bé rồi, lão tử căn bản không thể chen lọt vào, thật mất hứng'' Côn ŧᏂịŧ hắn tuy rằng không lớn cũng chỉ tầm trung nhưng cô dù là côn ŧᏂịŧ của người bình thường đã làm cô ăn không tiêu thế này rồi, cô dã đau đến nói cũng lặng.

'' Đaị ca từ khi nào lại kém tới như vậy, chỉ là tiểu huyệt của một cô nhóc mà cũng không làm được, thịt dâng lên tận miệng rồi mà còn nhổ đi, cô nhóc này thật xinh đẹp, hảo mỹ.'' Ngả ngớn nói.

''A, đau quá, đau quá... Không cần lại cắm... Không, không cần...A.'' Thiên Hồ khóc đến bộ dạng đáng thương, giọng đều khàn. Một cái mỹ thiếu nữ bộ dạng đáng thương hề hề không chỉ làm cho cưỡиɠ ɠiαи nam nhân thương cảm mà càng làm dậy lên thú tính biếи ŧɦái mãnh liệt trong lòng bọn họ.

''Tránh ra, đại ca tới cái lỗ nhỏ cũng không chen lọt thì để em tới.'' Một cái nam nhân khác đứng xem một màn xuân cung đồ này đã nhịn không được dục hỏa, thật muốn đem côn ŧᏂịŧ chính mình mà dùng sức cắm vào tiểu huyệt của nha đầu này, dùng sức cắm cái nha đầu này đến mức kêu cha gọi mẹ.

Thiên Hồ cảm thấy may mắn khi đỉnh qυყ đầυ đi ra khỏi tiểu huyệt nhưng lại có thêm nhiều người ấn cô xuống đất, banh hai chân cô ra để cho một nam nhân khác đang ở giữa hai chân cô.

Cái nam nhân này ngắm nhìn tiểu huyệt nho nhỏ phấn hồng xinh đẹp, chỉ nhìn một lúc mà côn ŧᏂịŧ thiếu chút nữa liền bắn ra.

'' Hảo mỹ, thật sự quá mỹ. Tiểu huyệt của em gái nhỏ cũng thật quá mỹ rồi.''

Hắn hiện tại chả muốn làm gì, chỉ muốn đi vào cái huyệt động này, thao huyệt cô, dùng sức thao huyệt cô.

''A a a a...'' Mấy nam nhân đứng giữa hai chân của Thiên Hồ, bọn họ ai cũng muốn đem côn ŧᏂịŧ chính mình dùng sức nhét vào tiểu huyệt của cô, nhưng cái tiểu huyệt nha đầu này thật sự quá nhỏ rồi, nhiều người thế này nhưng chả có ai có đi vào huyệt nhỏ.

Bọn họ bỏ cuộc, đã nửa tiếng rồi mà chả làm được gì, một người sinh khí, tức giận cắn mạnh vào nhũ lôi Thiên Hồ.

Thanh Hồ hét lên, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, cô thật sự rất đau, có người vẫn muốn đem côn ŧᏂịŧ cắm vào huyệt nhỏ, đau. Hạ thể vẫn bị va chạm, không ngừng bị chọc vào liền muốn rách. Cô đã đau đến mất nửa cái mạng rồi, dù cô đã kêu cứu nhưng tất cả chỉ là vô vọng, không có ai tới cứu cô.

Bỗng nhiên ,''Đoàng'' một tiếng. Là tiếng súng, bọn họ sợ tới mức thân thể cứng đờ.

''A'' Tên đại ca hét lên, cô chỉ thấy tay hắn chảy máu, rồi đứng trước mặt bọn họ là hai tên bảo tiêu đang đứng đằng sau một người đàn ông thân hình cao lớn nhưng cả người hắn đều tỏa ra khí chất vương giả lạnh lẽo, cô đã quá mệt rồi, mắt cũng sắp nhắm rồi.

''Thượng...Thượng Huyền nhị thiếu'' Tên đại ca hét lên, quả nhiên là hắn, hắn tìm tới rồi. Cô phải tiếp tục chạy trốn nhưng chân đã mềm nhũn rồi, đứng còn thấy khó, nước mắt nóng hổi rơi xuống, A Trạch em xin lỗi, cô biết cô đã không thể làm gì được nữa rồi.

Tên đại ca kia hét lên tên của Thượng Huyền Mục Xích khiến cho tất cả đàn em của hắn lo sợ, chỉ có thể nịnh bợ chào hỏi, mặc kệ vết thương trên cánh tay mà nịnh bợ chào hỏi.

Thượng Huyền Mục Xích bước đến bên cạnh Thiên Hồ, quỳ một chân bên cạnh cô, thấy cô cả người toàn vết bầm thêm cả bộ váy đã không thể rách nát hơn, hắn liền nhíu chặt mày làm cho ai cũng không dám hô hấp, hắn lại không thể bảo vệ cô rồi. Lấy áo khoác khoác lên người cho cô, nhấc cô lên ôm chặt vào người.

''Đưa ta về đi'' Yếu ớt nói, nói xong liền ngất đi. Ngất đi cũng tốt, hắn không muốn cô nhìn thấy bộ mặt thật của hắn.

''Mang sang cho Trạch Uyên, nói là ta tặng cho hắn vài con chuột bạch'' Lạnh băng nói, hai tên bảo tiêu thầm nghĩ lần này thảm rồi, chủ tử tức giận rồi.

''Về thôi, Tiểu Hồ'' Nhu tình nói.

CẦU VOTE VÀ CMT